Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 262: Thần thông xấu hổ, ta không phải một con hồ ly tốt

Chương 262: Thần thông xấu hổ, ta không phải một con hồ ly tốt
Đột nhiên, ba người Cố Uyên còn nổi lên cái suy nghĩ bái nhập vào Phật môn.
Đây chính là Khí Vận Chí bảo a, tương đương với đạt được sự tán thành của thiên đạo, được thiên đạo bảo bọc a, không có gì bất ngờ xảy ra, Phật môn chắc chắn có thể hưng thịnh!
Nguyệt Đồ này cũng quá đặc biệt đi, đây mới là lần đầu tiên tới bái phỏng cao nhân đi, thế mà có thể đạt được cao nhân ưu ái như vậy, thu hoạch được tạo hóa lớn như thế.
Dựa vào cái gì a? Chẳng lẽ đây là con trai của khí vận sao?
Đầu tiên là bổ nhiệm Khâm Hoàng, sau đó là truyền pháp cho Phật giáo, cao nhân bố cục rõ ràng là đã bắt đầu a.
Đợi thêm tới Tiên phàm nối liền giáp vào nhau, vậy cái thời địa viễn cổ hình thức ban đầu này mới hiện ra.
Đợi tới khi đó, phải có cảnh tượng to lớn tới cỡ nào a, làm cho lòng người mê mẫn đến mức nào a.
Chúng ta thế mà từng bước một nhìn thấy cảnh tượng này sinh ra, quả thực là có phúc ba đời a, thêm kiến thức, thêm kiến thức.
Nguyệt Đồ thận trọng xoa xoa Phật kinh trên tay, bên trong đôi mắt đầy vẻ trìu mến, như thể đang nhìn đứa bé của mình vậy, Kinh thư này, sẽ là bắt đầu cho một thời đại mới.
Nàng ta đứng dậy, rất cung kính bái Lý Niệm Phàm một bái, chân thành nói: "Lý công tử chính là Phật Tổ tại thế (Phật sống!)!"
Lý Niệm Phàm liên tục khoát tay, bật cười nói: "Cái này thì không dám nhận."
Nguyệt Đồ trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Lý công tử, ta còn có một cái hoang mang."
Lý Niệm Phàm ngạc nhiên nói: "Nói nghe một chút."
Nguyệt Đồ tổ chức ngôn từ một phen, nội tâm hơi có chút thấp thỏm, thấp giọng nói: "Tây Du ký ở sau khi Đường Tam Tạng cầu lấy chân kinh thì Phật giáo như thế nào? Có phải là hưng thịnh rồi hay không?"
Con ngươi của những người khác lập tức co rụt lại, hơi thở cũng không thể không gấp rút lên, nhịn không được ném ánh mắt tán thưởng đối với Nguyệt Đồ, vấn đề này hỏi rất hay a!
Nếu như trực tiếp hỏi cao nhân chuyện liên quan tới thời kỳ viễn cổ thì chắc chắn không được, nhất định phải có kỹ xảo, nhất định phải hợp ý.
Cao nhân thích kể cố sự, vậy chỉ có thể dùng phương thức đặt câu hỏi trong cố sự, như vậy sẽ không tạo ra phản cảm cho cao nhân, quả thực chính là tác phẩm của thần a!
"Chuyện này a..."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, tìm một chỗ rồi ngồi xuống, bên trong đôi mắt mang theo một chút thần sắc hồi ức, thản nhiên nói: "Đến về sau đó thật có một đoạn cố sự."
Đến rồi!
Cố sự đến rồi!
Mọi người phấn chấn trong lòng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, làm ra động tác nghiêng tai để lắng nghe.
Nhìn thấy dáng vẻ này của mọi người, Lý Niệm Phàm không thể không bật cười nói: "Chẳng qua chỉ là một cái cố sự mà thôi, các ngươi không cần như thế."
Bùi An lập tức nói ngay: "Lý công tử không cần để ý tới chúng ta, chúng ta thích nghe cố sự."
Lý Niệm Phàm cũng không để ý, những tình tiết bên trong Tây Du ký này cách tiên nhân càng gần hơn, bởi vậy nghe càng hăng hái hơn so với phàm nhân, cũng không có tâm bệnh.
Hắn trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Sau khi Phật giáo tiến về phía đông, Phật giáo thực sự phát triển thịnh vượng, lấn át các tông phái khác, và trở thành đại giáo đệ nhất, rất nhiều người đều coi Phật giáo hưng thịnh không thể đỡ, tuy nhiên..."
Quả tim của mọi người nhảy lên thình thịch, muốn thúc giục nhưng rồi lại không dám.
Ở sau khi xâu đủ khẩu vị của mọi người, Lý Niệm Phàm lúc này mới nói: "Cuối cùng vẫn xuất hiện biến cố, có một cái tên ma đầu tên là Vô Thiên đột nhiên xuất hiện, và với sức mạnh của hắn đã khiến cho Phật giáo sứt đầu mẻ trán."
Tất cả mọi người đồng thời giật mình, "Vô Thiên? Cái tên thật bá đạo!"
"Thế mà có người dám đặt cái tên như vậy?"
Nguyệt Đồ càng là hỏi: "Lý công tử, Vô Thiên này chẳng lẽ còn muốn lợi hại hơn so với Phật Tổ sao?"
Lý Niệm Phàm lắc đầu, "Vô Thiên này là Diệt Thế Hắc Liên chuyển thế mà thành, làm cho Phật Tổ không thể không đầu thai chuyển thế trùng tu, cuối cùng vẫn là Tôn Ngộ Không hóa thành Xá Lợi tử để đồng quy vu tận với hắn, ngươi nói có lợi hại hay không?"
"Tê —— "
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng lập tức nổi lên cảm giác lạnh lẽo, kinh hãi tới cực điểm.
Đối với Phật Tổ và Tôn Ngộ Không, bọn họ đương nhiên không lạ lẫm gì, một là nhân vật chính một là Boss, nhưng là lại bị Vô Thiên bức tới loại trình độ này.
Bọn họ làm sao có thể không chấn kinh?
Không hổ là dám tự xưng Vô Thiên thật ghê gớm.
Trách không được Phật giáo sẽ lụi tàn, hóa ra là gặp phải một cái tên ghê gớm như vậy a!
Coi như Vô Thiên không thể tiêu diệt Phật giáo một cách triệt để, không có Phật Tổ làm chỗ dựa, không còn Tôn Ngô Không nhân vật chính phật đạo này, xuống dốc chính là chuyện đã được định sẵn, nếu như lại được người tiến hành tính toán, vậy chắc chắn rất có thể biến mất ở bên trong dòng sông lịch sử.
Thế giới thời kỳ viễn cổ, quả nhiên là đại lão đi khắp nơi trên đất đi, vô cùng đáng sợ a!
Nguyệt Đồ cảm nhận được tín ngưỡng của mình nhận lấy xung kích, không thể không hỏi: "Vô Thiên này làm sao lại lợi hại như vậy?"
"Ha ha ha, một cái cố sự mà thôi, không cần phải rầu rĩ."
Lý Niệm Phàm cười nói, cái cố sự này hắn kể được vô cùng đơn giản, nghĩ không ra những tiên nhân này còn nghe được tới say sưa ngon lành như vậy, cũng là thú vị.
Tuy nhiên còn có rất nhiều nghi vấn, tuy nhiên thấy Lý Niệm Phàm không muốn nhiều lời, mọi người cũng thức thời không tiếp tục hỏi nữa, mà là đứng dậy cáo từ, cần từ từ đi tiêu hóa sự chấn kinh của ngày hôm nay.
Từ trong Tứ Hợp viện đi ra, tâm trạng của bốn người bọn họ vẫn khó có thể bình tĩnh.
Nguyệt Đồ thì đã cầm lấy Kim Cương kinh, như là triều thánh, không kịp chờ đợi mà lật xem.
Kinh thư tự mang công năng chiếu sáng, có ánh sáng vàng tỏa ra, đồng thời lại có thể mang theo công thăng nghe sách, có phật xướng âm xung quanh.
Nguyệt Đồ đi rất chậm, cả người đều đắm chìm vào bên trong Phật kinh.
Phật pháp vô biên, để nàng ta rong chơi ở trong đó, thỉnh thoảng toạt ra cảm thán "Diệu, diệu a, được lợi rất nhiều."
Ba người Bùi An thì ở bênh cạnh, chua chát mà đi theo.
Bên trong Kinh thư này không chỉ ẩn chứa khí vận, càng là ẩn chứa Phật pháp thâm ảo, nghĩ lại Như Lai Phật Tổ bên trong Tây Du ký còn có một trăm linh tám La Hán cường đại, đã có thể đoán được, trong Kinh thư này ẩn chứa thần thông cường đại cỡ nào.
Một mực đi xuống dưới núi, lúc này Nguyệt Đồ mới lấy lại tinh thần, thận trọng cất Phật kinh đi, chắp tay trước ngực nhìn về phía mọi người, "A Di Đà Phật, không biết ba vị thí chủ có tính toán gì không?"
"Chúng ta chuẩn bị đi tiền tuyến nhìn xem, phòng ngừa Ma tộc có cử động quá kích gì đó, nếu như có thể, còn chuẩn bị dò xét một số di tích viễn cổ, làm tốt việc chia sẻ với cao nhân." Cố Uyên dừng một chút, đột nhiên mở miệng cười nói: "Nói tới thật đúng là thế sự vô thường a, vạn năm qua, ngươi một mực bị chúng ta phong ấn ở Thanh Vân cốc, không nghĩ tới cuối cùng chúng ta thế mà lại thành người một nhà."
"Cho nên ta nói các ngươi có duyên với Phật ta." Nguyệt Đồ khẽ gật đầu, sau đó nói: "Ta chuẩn bị đi truyền bá Phật pháp, làm cho Phật môn lớn lên từng bước từng bước một, dần dần tái hiện lại huy hoàng trước đây, các ngươi nếu như nghĩ thông suốt rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập vào."
"Chúng ta sẽ cân nhắc." Câu trả lời này của Bùi An cũng không phải chỉ là cho qua mà sẽ thật cân nhắc.
Đinh Tiểu Trúc đột nhiên nói: "Nguyệt Đồ Bồ Tát, ngươi có phát hiện ra không, cao nhân đã trải tốt con đường để cho Phật giáo được truyền bá thuận lợi hơn."
"Ừm." Nguyệt Đồ khẽ gật đầu, Tây Du ký đã lưu truyền rộng rãi, truyền bá Phật giáo quả thực sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, cao nhân bố cục thực sự không phải chúng ta là có thể tưởng tượng.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Càng là nhìn về sau, càng cảm nhận được rung động đối với thủ đoạn của cao nhân.
Một nước cờ, nhưng ngang qua toàn bộ thế cuộc, dẫn động vô số tình thế hỗn loạn, một bước tùy ý khả năng ẩn chứa thâm ý vô cùng, chỉ có chờ tới lúc hiện ra thì mới khiến người bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nước cờ này còn có ý tứ này.
Trước kia chỉ cảm thấy các đại lão lấy thiên địa làm thế cuộc có bức cách rất cao, nhưng cũng không có trải nghiệm trực quan, mãi cho tới gặp phải cao nhân, bọn họ lúc này mới cam tâm tình nguyện thừa nhận, chính mình chỉ là một con giun dế thôi, thậm chí có thể trở thành quân cờ mà cảm thấy kiêu ngạo.
Cảm khái một lúc, hai bên lúc này mới mỗi người đi một ngả, cáo từ.
Sắc trời dần dần ảm đạm xuống.
Chẳng mấy chốc, màn đêm nói tới là tới.
Đát Kỷ và Hỏa Phượng cùng lúc đi ra Tứ Hợp viện, tiến vào trong rừng cây.
Không bao lâu thì thấy một con tiểu hồ ly đang nhảy nhót trong rừng cây, chín cái đuôi trắng tinh ở dưới bóng đêm lóe ra vầng sáng, xinh đẹp mà thánh khiết.
"Hì hì, tỷ tỷ." Một cái đuôi trong đó của tiểu hồ ly quấn quanh một nhánh cây trước mặt, sau đó vung nhẹ một cái bay thẳng tới bên người Đát Kỷ, chín cái đuôi vung vẩy nhanh chóng, "Ta mọc ra chín cái đuôi."
"Ngươi còn không biết xấu hổ sao mà còn cười nhe nhẻn như vậy, ta phí hết nhiều sức lực như vậy ngươi mới có thể mọc ra chín cái đuôi." Đát Kỷ nở nụ cười cưng chiều, sau đó nói: "Đã thành Cửu Vĩ, vậy thần thông thiên phú của ngươi là cái gì?"
Tiểu hồ lý không dám nhìn vào Đát Kỷ, nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, tỷ tỷ, ta hình như không có thần thông thiên phú."
Khóe miệng Đát Kỷ giật giật một cái, cái đuôi của tiểu hồ ly lập tức bị nàng ta xách lên, "Đừng có chém gió vớ vẩn với ta, mau nói!"
"Vâng, vâng..."
Ánh mắt tiểu hồ ly lập lờ, tỏ vẻ tội nghiệp, sau đó thoáng một cái bổ nhào vào trong ngực Đát Kỷ, "Oa, không được đâu, ta nói không lên nổi lời a, ta không phải một con hồ ly tốt."
Đát Kỷ gần như là cắn răng nói: "Mau nói!"
Tiểu hồ ly cúi đầu thấp xuống, "Quá xấu hổ, ta nói không nên lời."
"Ha ha ha, không phải là hôi nách chứ?" Hỏa Phượng nhịn cười không được, trêu ghẹo nói: "Lúc cần thiết vẫn có thể có tác dụng, có thể để cho đối thủ chạy trối chết."
Tiểu hồ ly lập tức xù lông, "Mới không phải nha!"
Đát Kỷ nhướng mày, nghiêm túc nói: "Đừng nghịch nữa! Chủ nhân có việc cần chúng ta đi làm, ngươi thi triển thần thông thiên phú ra một chút, xem xem có thể giúp chúng ta được chút gì hay không."
"Nha, à ha."
Tiểu hồ ly thấy tỷ tỷ nhà mình tức giận, cũng không dám nói thêm gì nữa, bắt đầu trở nên ngượng ngùng.
"Vậy, vậy ta cần phải thi triển đi ra a."
Dứt lời, chín cái đuôi của nàng hơi rung động, trong hư không thế mà xuất hiện từng đợt gợn sóng.
Sau đó, ở trong mắt Đát Kỷ và Hỏa Phượng, cảnh tượng xung quanh theo đó mà biến, thế mà tràn đầy khí tức màu phấn hồng, một cỗ cảm xúc kiều diễm bắt đầu từ trong lòng nổi lên, đột nhiên, cảm thấy con Cửu Vĩ Thiên Hồ trước mặt kia thật đẹp, lông xù lông tóc bồng bềnh trong mờ óng ả, vô cùng dễ thương, gần như làm mềm lòng người, hận không thể vươn tay tới véo cho vài cái.
Một cái chớp mắt tiếp theo, các nàng lấy lại tinh thần, nhưng con ngươi lại đều co rụt lại, trên mặt lộ ra một vệt cảm xúc kinh hãi.
Thi nhau đưa ánh mắt rơi vào trên người tiểu hồ ly.
Đã thấy, tiểu hồ lý lúc này đang dùng chín cái đuôi bọc lấy chính mình, đầu cũng chôn vùi thật sâu ở dưới cái đuôi, giống như còn đang thấp giọng nức nở.
Đát Kỷ nhịn không được lắc đầu, im lặng nói: "Ngươi đang làm cái gì?"
"Ô ô ô, quá xấu hổ!"
Tiểu hồ ly tiếp tục chôn đầu sâu hơn, giống như mình làm chuyện vô cùng ác vậy, "Ta chỉ là một con tiểu hồ ly thuần khiết, làm sao lại thức tỉnh loại thần thông này, ô ô ô, ta không mặt mũi nhìn người."
"Ngươi đây là nghe được từ nơi nào?"
Đát Kỷ toát mồ hôi hột nói: "Đây chính là thần thông thiên phú mạnh nhất bên trong Cửu Vĩ Thiên Hồ, làm sao lại xấu hổ?"
Tiểu hồ ly nức nở nói: "Mị hoặc còn chưa đủ xấu hổ sao? Ta đều thành người người kêu đánh hồ ly tinh, sau này cái thần thông này có thể không cần được không??"
"Hồ Ly tinh sở dĩ thành danh chính là bởi vì thần thông mị hoặc này, cũng không phải là bởi vì xấu hổ, mà là bởi vì thần thông này quá mức cường đại."
Đát Kỷ lắc đầu, mở miệng giải thích: "Chuẩn xác để mà nói, tên thần thông này không gọi là mị hoặc, mà là Thần Niệm, có thể trong lúc vô hình làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác!"
Sâu trong đôi mắt của nàng hiện lên một chút cực kỳ hâm mộ.
Đây chính là Thần Niệm a, thiên phú mạnh nhất của Cửu Vĩ Thiên Hồ, ảnh hưởng suy nghĩ, nghĩ thôi cũng đáng sợ! Xem như chỉ là một cái chớp mắt thì cũng đủ làm cho người rơi vào vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa, thần thông này khác với những thần thông khác, có thể không dính nhân quả!
Ví dụ như Nhân Hoàng đương thời, ngươi dùng thần thông đi giết hắn thì chắc chắn là muôn vàn khó khăn, nhưng là, Thần Niệm của Cửu Vĩ Thiên Hồ thì lại có thể mị hoặc Nhân Hoàng, bởi vậy có thể thấy được sự biến thái của nó.
Nếu như mình thức tỉnh chính là loại thần thông này thì tốt.
Như vậy ta và chủ nhân của ta có thể ...
Nàng ta vội vàng lắc đầu, chính mình sao lại có thể có loại suy nghĩ này đối với chủ nhân chứ, đây là khinh nhờn a!
"Là thế này phải không?" Tiểu hồ ly nhoi đầu lên, "Rõ ràng rất không được hoan nghênh."
Hỏa Phượng tiếp lời nói: "Thần thông này quả thực rất đáng sợ."
"Mị hoặc thương sinh, khủng bố như thế đương nhiên sẽ không được hoan nghênh." Đát Kỷ hít sâu một hơi, "Rất tốt rất cường đại, lần này vừa đúng có thể đi Tiên giới cùng chúng ta."
"Đi Tiên giới?" Tiểu hồ lý lập tức cảm thấy hứng thú, chờ mong không thôi.
Đát Kỷ khẽ gật đầu, "Không sai, chủ nhân muốn uống sữa của Ngũ Sắc Thần Ngưu, chúng ta cần phỉa đi Tiên giới bắt nó về, tuy nhiên con bò này là tiên thú thượng cổ, tồn tại tới nay, thực lực không thể khinh thường, tuy nhiên nếu như có thêm cái thần thông thiên phú này của ngươi thì lần đi này nắm chắc sẽ lớn hơn nhiều."
"Ngươi lại bảo ta đi mị hoặc một con bò cái?"
Khuôn mặt tiểu hồ ly đột nhiên co rụt lại, "Như vậy không được đâu, ô ô ô, ta biết mà cái thần thông này của ta rất xấu hổ a!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất