Chương 265: Ta cảm giác như có người đang nhằm vào ta
"Đại Hắc, ngươi chậm một chút."
Lý Niệm Phàm ở đằng sau đuổi theo, đã thấy Đại hắc như là một làn khói chui vào bên trong linh chu, không ngừng đánh giá xung quanh, cái mũi hít hít ở xung quanh linh chu, vô cùng sinh động, như thể ta là cận vệ phải kiểm tra xung quanh xem có mối nguy hiểm nào không vậy.
"Đừng có làm rối loạn linh chu của người ta a!" Lý Niệm Phàm vội vàng đuổi theo vào, không vui nói: "Ngươi cái con chó ngốc này, lần sau ta sẽ không mang theo ngươi đi ra ngoài nữa."
Quả nhiên, trong nháy mắt Đại Hắc an phận đi rất nhiều, dựa vào bên chân Lý Niệm Phàm, "Ô ô ô" bán lấy dáng vẻ ngoan ngoãn.
"Các vị đừng nên trách, con chó này chính là như vậy, không thành thật cho lắm." Lý Niệm Phàm tức xoa xoa đầu chó của Đại Hắc, "Đại Hắc, tranh thủ thời gian đi nhận lỗi đi!"
"Không cần, không cần."
Vẻ mặt Diêu Mộng Cơ lập tức trắng bệch, run rẩy sợ vỡ mật, liên tục khoát tay.
Để Cẩu gia xin lỗi mình? Ai chịu nổi a!
Linh chu này xem như bị Cẩu gia hủy hoại thì đó cũng là vinh hạnh lớn lao của nó a.
Bên này một đợt vừa ngừng thì một bên khác Long Nhi lại không an phận.
Nàng ta sờ mò khắp mọi nơi ở bên trong linh chu, dạo chơi nơi này một chút nơi kia một chút, có chút hiếu kỳ, cuối cùng ánh mắt như ngừng lại ở trên một viên trân châu lớn được khảm nạm ở vị trí chính giữa của linh chu.
"Trân châu thật nhỏ a." Nàng ta kìm lòng không được nhếch miệng, cổ tay vừa nhấc, trong lòng bày tay đã xuất hiện một viên trân châu cỡ lớn lớn hơn gấp năm lần trở lên.
Trân châu này vừa ra trận thì toàn bộ linh chu đều được chiếu sáng, như là bột cái bóng đèn lớn, chiếu lên lấp lánh, cái trân châu nhỏ trước đó ở trước mặt cái trân châu cỡ lớn này lập tức lộ ra vẻ ảm đạm mờ mịt, như là đất cát vậy.
Đôi mắt ba người Diêu Mộng Cơ lập tức nhìn thẳng, tròng mắt đều sắp trợn lồi ra.
Trân châu này tuy rằng không tính là pháp khí lợi hại, nhưng cũng là thứ vô cùng trân quý, trân châu ở trên linh chu chính là bọn họ may mắn từ trên người một con Bạng tinh cảnh giới Xuất Khiếu mà lấy được, trân châu trong tay Long Nhi lớn như vậy, cái này cần phải là Bạng tinh (Trai trai tinh) có cảnh giới lớn tới cỡ nào a?
Độ Kiếp? Hay Đại Thừa?
Tê ——
Đáng sợ.
"Long Nhi, ngươi lại không biết lễ phép rồi?"
Lý Niệm Phàm đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp tục mở miệng nói: "Diêu lão, trong nhà nha đầu này làm buôn bán hải sản, không hiểu chuyện, xin đừng trách."
Chạy tới chỗ của người ta đi khoe của, tiểu nha đầu này cũng quá khờ.
Diêu lão liên tục khoát tay, cười theo nói: "Không sao, không sao."
Làm hải sản?
Đó không phải là có thế lực ở trong biển sao?
Quả nhiên, người có thể đi theo bên cạnh cao nhân chắc chắn không phải là người bình thường, còn may chính mình không đắc tội.
Lý Niệm Phàm nhìn vào viên trân trâu lớn kia, đôi mắt không thể không hơi sáng lên, "Dạ Minh châu lớn như vậy, làm sao ngươi không lấy sớm ra một chút, làm bóng đèn thì thuận tiện cỡ nào a."
Hắn nhịn không được nói: "Có khống chế bằng âm thanh không? Độ sáng cho giảm một chút?"
Trân châu không có một chút phản ứng nào.
Lập tức, hứng thú của Lý Niệm Phàm đối với nó cũng giảm mạnh.
Diêu Mộng Cơ đã nhiệt tình sắp xếp cho Lý Niệm Phàm một căn phòng, "Lý công tử, đây là chỗ nghỉ ngơi của công tử."
"Đa tạ."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, đưa mắt đánh giá xung quanh, nhịn không được khen: "Diêu lão, linh chu này so với lần trước sang trọng nhiều hơn a, sửa chữa rồi sao?"
Diêu Mộng Cơ cung kính nói: "Cải tiến một chút nho nhỏ mà thôi, Lý công tử cảm thấy thế nào?"
Lý Niệm Phàm cười nói: "Đương nhiên là rất tốt."
Diêu Mộng Cơ thở phào nhẹ nhõm, cao nhân hài lòng là tốt rồi.
Cũng không uổng công chính mình dời đi toàn bộ bảo vối của Lâm Tiên đạo cung tới, tất cả đều vùi vào trên cái linh chu này.
Hắn cười nói: "Lý công tử, ta đây sẽ đi để linh chu cất cánh, công tử nghỉ ngơi cho tốt."
"Khoan đã, cùng đi đi."
Mọi người cùng nhau đi tới trên boong tàu, Mộng Cơ kết động pháp quyết, linh chu bắt đầu tỏa ra ánh sáng hòa hợp.
Quanh thân hơi sáng lên, cũng không có quá nhiều âm thanh ồn ào, bình thường vững vàng bay lên không trung, sau đó hướng về nơi xa mà bay đi.
Lạc Tiên sơn mạch trong mắt Lý Niệm Phàm càng ngày càng nhỏ, hắm thậm chí còn chứng kiến Lạc Tiên thành, trong đó có khói bốc lên, bóng người đang di động như kiến vậy, cho đến biết mất khỏi tầm mắt.
Ngay sau đó đã có mây trắng xuất hiện ở dưới chân Lý Niệm Phàm.
Thông qua trò chuyện, Lý Niệm Phàm đã có hiểu biết nhất định đối với cái gọi là đại hội giao lưu tu tiên.
Đại hội này thật ra thì không tính là long trọng, thỉnh thoảng sẽ được cử hành ở thế giới tu tiên, chẳng qua chỉ là người tu tiên ở một khu vực tự phát tiến hành giao lưu mà thôi.
Giao lưu tâm đắc tu tiên, trao đổi pháp bảo, mua bán linh dược vân vân...
Dù sao, nếu như cứ đóng cửa mà tu luyện ở bên trong, không ra ngoài giao du kết bạn trao đổi hàng hóa, tìm hiểu thế giới xung quanh, vậy tu tiên chắc chắn là không thể nào lâu dài được.
Kim Liên môn của Niếp Niếp là ở phía bắc, đại hội giao lưu tu tiên lần này chính là ở phía đông bắc, ở một nơi tên là Xuất Trần trấn.
Nhìn bên ngoài một lúc, Lý Niệm Phàm cảm giác có chút không còn thú vị nữa cho nên quay người đi về căn phòng mà đi.
Long Nhi vội vàng hấp tấp theo sau, mong đợi nói: "Ca ca, tiếp tục kể chuyện cho ta nghe đi, Trầm Hương cuối cùng có cứu được mẹ của hắn hay không?"
Lý Niệm Phàm mỉm cười, đi tới bên cạnh chiếc gường, khom lưng ngồi xuống nói: "Chân có chút mỏi a."
Long Nhi lập tức lĩnh ngộ ra, vội vàng đi tới bên cạnh chân Lý Niệm Phàm, nhẹ nhàng đấm chân cho hắn, "Như vậy được chưa? Lực đạo có đủ hay không?"
"Ừm, được rồi đó, giữ như vậy."
Lý Niệm Phàm hài lòng khẽ gật đầu, sau đó nói: "Chuyện kể rằng Trầm Hương vì cứu mẹ, biết được muốn đánh bại Nhị Lang thần thì chỉ có thể bái Đấu Chiến Thắng Phật làm sư, sau đó trải qua ngàn nạn vạn hiểm, đi tới trước của nhà Đấu Chiến Thắng Phật rồi quỳ thật lâu ở trước cửa Đấu Chiến Thắng Phật ..."
Thời gian như chó chạy ngoài đường, màn đêm từ từ buông xuống.
Tần Mạn Vân chủ động chuẩn bị thịt rượu cho Lý Niệm Phàm, tuy rằng hương vị chắc chắn không ngon bằng của Lý Niệm Phàm, nhưng thắng ở nhiều món.
Sau khi cơm nước no nê, Lý Niệm Phàm đứng ở trên boong tàu phơi ánh trăng, sau khi thưởng thức cảnh đẹp bầu trời về đêm một phen thì lại trở về phòng một lần nữa, ngáp một cái, nằm lên dường, nhắm mắt và đi ngủ.
Bóng đêm bao phủ xuống, thế giới trở nên yên lặng tới khác thường, trong không chung, chỉ có cái linh chu này là tỏa ra ánh sáng, đang nhanh chóng tiến lên, vụt sáng vụt sáng.
Diêu Mộng Cơ cẩn trọng đứng ở trên boong tàu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, thận trọng điều khiển, sợ bởi vì nhất thời sơ sẩy mà xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Tuy nói linh chu cũng không cần phải ở vào trạng thái điều khiển liên tục, nhưng hắn cũng không dám lười biếng.
Tần Mạn Vân và Lạc Hoàng thì làm bạn ở bên cạnh.
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện những tràng cười điên cuồng, kèm theo tiếng gió vù vù.
"Cuồng đồ lớn mật, lại dám xông vào cấm địa của tông ta, nạp mạng đi!"
"Đinh đinh đang đang —— "
Tiếng đấu pháp phá vỡ sự yên ắng trong màn đêm, để tâm tư ba người Diêu Mộng Cơ đều nhấc lên, sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cao nhân.
Cũng may, tốc độ linh chu cực nhanh, không bao lâu đã bỏ lại tiếng náo động lại đằng sau
Tuy nhiên, còn không đợi ba người buông lỏng một hơi, trong không trung trước mặt, hai vệt độn quang đang đuổi theo nhau.
Phi kiếm ở trên không trung không ngừng va chạm vào nhau, vô cùng thảm liệt.
"Ta khổ sở chờ đợi ngươi mười sáu năm, ngươi thế mà có thêm một đứa bé mười sáu tuổi, nam nhân phụ lòng, ta phải giết ngươi!"
"Cô nương tỉnh táo a, ngươi nhận nhầm người rồi, đó là của ca ca song sinh của ta a."
Diêu Mộng Cơ sầm mặt lại, pháp lực phun trào, lập tức tăng nhanh tốc độ của linh chu, hò hét mà qua.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, ở phía đằng trước lại truyền tới tiếng vang vọng của đánh nhau, càng là có tiếng bạo phá âm thanh truyền tới, cực kỳ chói tai.
"Kỳ hạn ba năm đã tới, hôm nay ta chuyên tới để rửa sạch sỉ nhục đã từng! Những thống khổ mà các ngươi mang đến cho ta, ta sẽ hoàn trả gấp mười gấp trăm lần!"
"Rầm rầm rầm —— "
Vẻ mặt ba người Diêu Mộng Cơ đều đen.
Diêu Mộng Cơ nhìn thoáng qua bên trong linh chu, sắc mặt nặng nề, "Đêm hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Không thể yên tĩnh một chút sao? Không biết cao nhân đang nghỉ ngơi sao?"
"Không hiểu chuyện, không hiểu chuyện a!" Lạc Hoàng lắc đầu không ngừng, "Như vậy đi, ta đi phía trước để mở đường, gặp phải chiến đấu sẽ thuyết phục bọn họ chọn ngày khác làm lại, tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng tới cao nhân."
Tần Mạn Vân gật đầu nói: "Rất tốt, làm phiền Lạc Hoàng."
Lập tức, Lạc Hoàng khống chế lấy độn quang mà đi.
Màn đêm, cuối cùng đã yên tĩnh trở lại một lần nữa, Điêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, theo lấy bóng đêm càng lúc càng nồng nặc, trong nội tâm của bọn họ đều nhảy một cái, đồng thời sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh.
"Ông!"
Trong thiên địa, linh khí vốn bình tĩnh lại giống như nước mới đun sôi, bắt đầu kịch liệt sôi trào lên.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp cuồn cuộn đột nhiên hiện lên, đè ở trong lòng, để cho người ta không tự chủ được mà ngừng thở.
Lạc Hoàng đã biến thành độn quang vội vội vàng vàng mà chạy về, trên mặt còn mang theo vẻ mặt kinh hoảng thất thố, ngưng giọng nói: "Hình như có tiên nhân lựa chọn hạ phàm ở phía trước! Nhanh ngừng, ngừng nhanh a!"
Giọng nói của hắn vừa dứt, chân trời phía xa xa đột nhiên có từng tia từng tia màu vàng kim vạch phá tầng mây, bắn ra mà xuống, làm cho cả một bầu trời được nhuộm thành màu vàng kim.
Từ xa nhìn lại, một cái cánh cửa màu vàng óng đã xuất hiện ở trên không trung.
Khuôn mặt nhỏ của Tần Mạn Vân tái đi, vội vàng thúc giục nói: "Sư tôn, quay đầu, nhanh quay đầu lại!"
"Ta biết." Diêu Mộng Cơ nhanh chóng bấm pháp quyết, vội tới trên trán đã tràn ra mồ hôi lạnh.
Linh chu chậm rãi ung dung ngừng lại, bắt đầu chậm rãi chuyển mình.
Ba người bọn họ nhìn chằm chằm vào trong cái Thiên môn ở trên không trung kia, vô cùng khẩn trương, trong con mắt lộ ra vẻ đắng chát.
Tình huống như thế nào, còn có thể để cho người ta lái linh chu một cách thoải mái hay không?
"Ông."
Ánh sáng vàng càng đậm, theo cái cánh cửa màu vàng kim kia chậm rãi mở ra một cái lỗ hổng, một bóng người đã nhanh chóng từ bên trong vọt bắn mà ra.
Dáng người mảnh khảnh, dường như có chút hoảng hốt mà chạy bừa, vừa ra tới thì bí quá mà lao thẳng về phía linh chu.
Theo ngay ở đằng sau, bên trong Thiên môn lại là hai đạo nhân ảnh vọt bắn mà ra, truy kích sát theo bóng người kia.
Giữa hai bên thi thoảng còn có pháp lực ba động, mang theo hiệu ứng ngươi tới thì ta đi, hiển nhiên là đang giao thủ kịch liệt.
"Ta cảm giác như có người đang nhằm vào ta."
Cả người Diêu Mộng Cơ đều choáng váng rồi, nội tâm mệt tới cực điểm, đêm nay cũng quá xui xẻo đi.
Tiên nhân đánh nhau, cái linh chu này của chính mình làm sao chịu nổi a, mấu chốt nhất là, nếu như quấy rầy tới cao nhân đang nghỉ ngơi ở bên trong linh chu vậy thì thật là sai lầm nghiêm trọng!
Hắn nhìn chòng chọc vào ba vị tiên nhân kia, lông mày đột nhiên lại nhíu lại, nhìn vào bóng dáng đang chạy trốn kia, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.
"Sư... Sư tổ? !"
Bóng dáng trước mặt kia cũng để ý tới cái linh chu này, tiếp đó chính là hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Mộng Cơ? Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Mau trốn a, Mộng Cơ!"
Tại sao ta lại ở chỗ này?
Câu nói này hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ?
Ta trốn cái rắm a! Đuổi theo ngươi thế nhưng là tiên nhân a!
Tình huống của ngươi như thế nào a, làm sao lại chọc phải hai tên tiên nhân truy kích.
Chính mình chạy còn chưa tính, bây giờ còn khiến bọn hắn để ý tới đồ tôn ở bên này, chẳng lẽ muốn để đồ tôn đứng ra cản súng giúp ngươi? Hồ trời a!