Chương 266: Thế giới tu tiên này có vẻ hơi ... cấp thấp.
Mắt thấy Diêu Mộng Cơ ngây ngô đứng tại chỗ, không có chút ý tứ chạy trốn nào, nữ tử kia lập tức cuống lên.
Thúc giục nói: "Mộng Cơ, nhanh trốn a! Trực tiếp vứt bỏ linh chu là được rồi, ngươi quay đầu như vậy cũng quá chậm!"
Vứt bỏ cái rắm!
Tất cả của cải của Lâm Tiên đạo cùng đều nện vào trên cái linh chu này, còn có, bên trong linh chu này thế nhưng còn có cao nhân đang nghỉ ngơi, ta cho dù chết cũng không thể vứt bỏ cao nhân mà đi a!
Nhìn vào ba người hóa thành ba cái bức tượng người đang đứng ở trên mặt linh chu, trong lòng nữ tử không thể không nhảy một cái.
Xong, đồ tôn này của ta chắc chắn là bị tiên nhân dọa cho choáng váng rồi!
"Ồ? Vậy hóa ra trên linh chu kia là đồ tôn của ngươi, như vậy cũng dễ làm! Chính là thiên muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết a! Ha ha ha..."
"Còn không dừng lại? Nhanh giao cái hộp kia ra, lại nói ra mật ong Kim Diễm phong là lấy được từ chỗ nào, chúng ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!"
Sắc mặt hai tên tiên nhân đằng sau kia lập tức mừng ra mặt, vội vàng quát lớn một tiếng, vô cùng đắc ý.
Nữ tử kia thì không thể không lo lắng: "Ngươi cái tên đồ tôn này, hố sư tổ ngươi có phải hay không? Đừng ngây ngẩn ở đó nữa, tranh thủ thời gian chạy a!"
Ai hố ai vậy, trong lòng ngươi không biết đếm số sao?
Ba người Diêu Mộng Cơ đều chẳng muốn để ý tới nàng ta, trong lòng đã căng thẳng tới cực điểm, động tĩnh như thế này thì tám thành sẽ đánh thức cao nhân, ta có tội a!
Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ bên trong linh chu vọt bắn mà ra, chính là Đại Hắc.
Mặt chó của nó đã nhăn thành một đám, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào người tới, bên trong đôi mắt hiện lên một chút không vui.
"Cẩu đại gia."
Ba người Diêu Mộng Cơ lập tức mừng rỡ.
Tiếp đó, nữ tử kia và hai tên tiên nhân kia đều trợn tròn mắt há hốc mồm mà nhìn vào, bọn họ đồng thời rất cung kính cúi đầu đối với Đại Hắc, giọng nói khẩn thiết nói: "Thật sự không có ý tứ, để cho người ta tới quấy nhiễu Cẩu đại gia."
Diêu Mộng Cơ cắn răng, tiến lên một bước, mở miệng nói: "Khẩn cầu Cẩu đại gia ra tay cứu sư tổ của ta."
Lạc Hoàng và Tần Mạn Vân cũng vội vàng nói: "Khẩn cầu Cẩu đại gia xuất thủ."
Nữ tử kia hoàn toàn ngây dại, nhìn vào Diêu Mộng Cơ một chút rồi lại nhìn vào Tần Mạn Vân một chút, đôi mắt không thể không đỏ lên.
Đồ tôn a, sư tổ ta có lỗi với các ngươi a!
Chắc chắn là bị dọa đến đầu óc chập mạch rồi, thế mà bái một con chó?
"Phốc phốc!"
Hai tên tiên nhân khác đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thật sự là nhịn không được mà cười lên ha hả.
"Ha ha ha, tu sĩ phàm trần hiện tại yếu như vậy sao? Bị dọa tới nỗi mà bắt đầu đi cầu một con chó, nói một câu cầu chúng ta nói không chừng chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một cái mạng nhỏ."
"Bọn họ gọi con chó kia là gì? Cẩu đại gia? Không được, ta buồn cười tới chết mất."
Khuôn mặt Đại Hắc trầm ổn, bước đi từng bước, nhẹ nhàng chậm rãi đi lên trước.
Lấy ánh trăng làm bối cảnh, gió đêm thổi lên lấy bộ lông của nó, lập tức mang tới cho người ta một loại cảm giác cao ngạo lạnh lùng.
Nó đứng ở trước nhất trên boong tàu, bên trong mắt chó lộ ra vẻ coi thường, miệng chó há ra, "Ồm ào! Các ngươi tự phế tu vi đi, như thế còn có thể giữ lại được một cái mạng."
Sắc mặt Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ lập tức đỏ lên, kích động tới toàn thân phát run.
Đến rồi!
Vẫn là lời thoại như trước đây, vẫn là mùi vị quen thuộc như vậy.
Hai tên tiên nhân kia đầu tiên là sững sờ, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Đại Hắc một lát, giống như không thể tin vào tai của mình.
"Thế đạo thay đổi rồi sao? Chỉ là một con Cẩu tinh, thế mà dám can đảm nói chuyện với chúng ta như vậy?"
"Chó phàm trần chính là chưa thấy qua việc đời, tám thành không biết sự cường đại của tiên nhân chúng ta, kẻ không biết không sợ a."
"Cũng được, con chó đen to mọng như vậy, chất thịt chắc chắn sẽ rất ngon đây, chờ một chút giết làm nồi rượu mận thịt chó!"
"Không ổn cho lắm, ta cảm thấy vẫn là nướng lên ăn mới ngon."
Trong khi nói chuyện, một người trong đó thuận tay vung lên, một đạo cây roi to lớn bằng hỏa diễm xuất hiện ở trên không trung, giống như một con rắn độc, quật về phía Đại Hắc mà đi, tiếng cười lạnh cũng theo đó mà truyền tới, "Ăn thế nào thì sau đó lại thảo luận, trước hết để cho ta đốt lông chó đi lại nói."
Đại hắc đứng tại chỗ, trong đôi mắt hiện ra vẻ không buồn không vui, mặc cho roi quật mà tới.
Roi này mặc dù chỉ là thuận tay một kích, nhưng dù sao cũng ra dưới tay tiên nhân, thanh thế to lớn, uy lực vô song, xem như tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng cần hao hết toàn lực mới có thể ngăn cản.
Roi lửa xoẹt ra trên không trung một đường vòng cung hoàn mỹ, lưu lại vết tích tuyệt đẹp.
Trong nháy mắt đã tới gần Đại Hắc.
Mặt chó Đại Hắc vẫn bình tĩnh như trước, miệng hơi há ra, như là thổi một cây nến, nhẹ nhàng thổi.
Lập tức cây roi hình thành từ hỏa diễm ở trong lúc vô thanh vô tức tiêu tán ở vô hình.
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tổ sư của Diêu Mộng Cơ choáng váng.
Hai tên tiên nhân kia cũng choáng váng.
Ba người như đứng hình ở trong không trung, một bộ vẻ mặt như gặp phải quỷ, đầu óc trống rỗng, không ngừng chiếu đi chiếu lại phong thái thổi vừa rồi của Đại Hắc.
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Lông tơ toàn tân của hai tên tiên nhân kia đều dựng lên từng chiếc, bờ môi bắt đầu văng vào nhau, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Cường đại, không thể địch nổi!
Làm sao có thể?
Phàm trần sao có thể có tồn tại một con chó trâu bò như thế?
Một cỗ lạnh lẽo xuyên tim đột nhiên từ đáy lòng phát lên, gần như không nghĩ ngợi chút nào, bọn họ lập tức quay đầu mà chạy.
Hoàn toàn là bào phát ra tiềm lực lớn nhất của chính mình, thậm chí dọc đường còn đang phun máu, chỉ cầu có thể nhanh chóng thoát khỏi cái cơn ác mộng đáng sợ này.
Trong nháy mắt, giống như tiêu tán ở chân trời.
Đại hắc ngáp một cái, khẽ há miệng, nhẹ nhàng hút một cái.
Một cỗ lực hút khổng lồ bao gàm thiên địa pháp tắc, đột nhiên buông xuống trên thân hai tên tiên nhân kia.
Trong chớp mắt, thân ảnh của bọn hắn lại bị hút trở về một lần nữa.
Hai người này muốn rách cả mí mắt, như cùng đang trải qua chuyện kinh khủng nhất trên thế giới, tới són đái cả ra quần.
Đây không phải là thật đi!
Lão thiên gia a, ngươi mở to mắt ra xem một chút đi, phàm trần có một con chó có bug!
"Cẩu đại gia tha mạng, Cầu đại gia tha mạng a!"
Một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể hai tên tiên nhân kia chính là run lên, hai luồng sáng trắng từ trên người của bọn hắn được kéo ra ngoài, chính là Tiên khí
Theo lực hút, trực tiếp bị Đại Hắc nuốt vào.
Sau đó, chân chó của Đại Hắc vừa nhấc, giống như thể đập ruồi tùy tiện đập xuống một cái.
"Ầm!"
Hai tên tiên nhân kia lập tức từ trên không trung bị đập bay xuống dưới.
Tất cả những chuyện này, chẳng qua chỉ là xảy ra trong một cái nháy mắt, nhanh tới đại não của mọi người đều không thể phản ứng kịp.
"Ta, ta, ta..."
Nữ tử kia trơ mắt lên mà nhìn vào cảnh tượng này, bờ môi run rẩy điên cuồng, thiếu chút nữa thì bị dọa tới khóc lên ngay tại chỗ, nhìn thấy Đại Hắc nhìn mình, nàng ta thiếu chút nữa thì hồn vía lên mây, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Cẩu đại gia, ta là người tốt, buông tha ta."
Đại Hắc cao ngạo lạnh lùng nhìn vào nàng ta, không một chút tình cảm nào nói: "Quy củ, hiểu? Chỉ nói một lần."
Trong lòng nữ tử kia rung động điên cuồng, nàng ta biết, chính mình đang ở biên giới tử vong, đại não bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển cực nhanh, linh quang lóe lên, vội vàng nói: "Hiểu, ta hiểu! Cao nhân, phàm nhân, biểu diễn!"
Lúc này Đại Hắc mới thu hồi ánh mắt.
Lập tức, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Mộng Cơ vội vàng giới thiệu: "Sư tổ, vị này chính là Đại Hắc ở bên cạnh cao nhân."
"Bái Kiến Cẩu đại gia, cảm tạ ân cứu mạng của Cẩu đại gia." Nữ tử cung kính mà nói, giọng nói run rẩy, vẫn như cũ sợ không thôi.
Đồng thời, phần nhiều hơn thì là rung động.
Chó bên cạnh cao nhân cũng trâu bò tới như vậy, vậy cảnh giới của cao nhân chỉ sợ là khó mà ước đoán a!
"Cộc cộc cộc."
Bên trong linh chu, có tiếng bước chân truyền ra.
Nội tâm của mọi người theo tiếng bước chân này cũng là đột nhiên nâng lên tới cổ họng, thở mạnh cũng không dám.
Nữ tử kia giống như cũng đoán được cái gì, càng khẩn trương hơn so với mọi người, không biết có nên chốn đi hay không.
Cao nhân... Đến rồi!
"Ầm ầm!"
Vào lúc này, trên bầu trời truyền tới từng tiếng lôi điện truyền tới, trên đầu sư tổ của Diêu Mộng Cơ đã là mây đen ngập đầu.
Thiên kiếp sắp tới.
Lý Niệm Phàm đã từ bên trong linh chu đi ra, khẽ cau mày, "Diêu lão, bên ngoài có chuyện gì xảy ra vậy?"
Hắn có chút lo lắng, không phải gặp bị tập kích gì chứ, nếu có Hỏa Phượng ở bên cạnh thì tốt, tương đương với mở ra trạng thái vô địch.
Không cần Diêu lão trả lời, Lý Niệm Phàm đưa mắt đã nhìn thấy được có bóng người đang lơ lửng bên ngoài linh chu.
Đây là một nữ tử tài trí thành thục, trông có chút chật vật, quan trọng nhất là, nàng ta lại đang giẫm ở trên một đám mây.
Chẳng lẽ cái này là cưỡi mây đạp gió trong truyền thuyết? Nghĩ không ra chính mình thế mà thật gặp được.
Dường như người tu tiên đều chỉ là khống chế độn quang a.
Lại có thể cưỡi mây.
Cái này cần thủ đoạn tiên nhân đi?
Diêu Mộng Cơ vội vàng cung kính giới thiệu nói: "Lý công tử, vị này là sư tổ của bần đạo."
"Cổ Tích Nhu, bái kiến Lý công tử." Cổ Tích Nhu nhanh chóng tiến nhập vào vai diễn của mình, xin lỗi nói: "Không có ý tứ, ta từ Tiên giới hạ phàm, động tĩnh có chút lớn, đã quấy rầy Lý công tử."
"Hóa ra là sư tổ của Diêu lão." Lý Niệm Phàm giật mình khẽ gật đầu, hữu hảo nói: "Gặp qua Cổ tiên tử."
Quả nhiên là một vị tiên nhân, thế nhưng là phải kết giao thật tốt một phen.
Trong lòng Lý Niệm Phàm khẽ nhúc nhích, đối với tiên nhân đã có kháng thể nhất định, không tới mức chấn kinh tới quá phận.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời lại là một trận nổ vang lên, có điện quang lập lòe, lôi điện như ngân xà lồng lộn lên, lấp lóe ở trong trời đêm, thật là dọa người.
Linh chu bây giờ đang ở trên trời, cách lôi điện chỉ cách một chút, để Lý Niệm Phàm thấy mà sợ mất mật.
Cột thu lôi cũng không có mang a!
Cổ Tích Nhu tràn đầy áy náy mở miệng nói: "Lý công tử, ta mới từ Tiên giới hạ phàm, cần chịu đựng lôi kiếp, khiến công tử bị sợ hãi."
Đã biết để cho ta bị sợ hãi, vậy còn không mau đi?
Ở lại ta và ngươi cùng nhau chịu lôi kiếp sao? Ngươi đây là muốn hại ta sao!
Lý Niệm Phàm sợ hãi nhìn lên trời một chút, lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng lại không có ý tứ trực tiếp mở miệng đuổi người, dù sao đối phương thế nhưng là tiên nhân.
Hắn nhìn thoáng qua Đại Hắc, nói ngay: "Cổ tiên tử, con chó ta nuôi này sợ nhất bị lôi điện đánh, lôi kiếp này ... ngươi xem."
Đại Hắc lập tức ngoan ngoãn dựa vào dưới chân Lý Niệm Phàm, tạo thao tác run lẩy bẩy.
"Ta hiểu, ta hiểu!"
Cổ Tích Nhu mặt mũi đầy vẻ ngượng ngùng, "Thật sự là thất lễ, ta đây sẽ đi sang một bên để độ kiếp."
Vừa dứt lời, nàng ta cưỡi mây lướt về phía nơi xa.
"Lốp bốp!"
Một tia lôi điện không có chút dấu hiệu báo trước nào từ trên bầu trời bổ thẳng mà xuống, vạch phá bầu trời đêm, nổ vang khắp trời.
Lý Niệm Phmà nhìn vào lôi điện như xiềng xích lóe lên một cái rồi biến mất, không thể không lộ ra vẻ tim đập nhanh, đáng sợ, quả thực là đáng sợ.
Xem ra sư tổ của Diêu lão cũng là một người thân thiện, vẫn đang chạy đi về nơi xa, đây là muốn cho tiếng của lôi điện không kinh nhiễu tới nơi này a, suy tính rất là chu toàn.
Thế giới tu tiên này quả nhiên vẫn có nhiều người tốt a.
Tần Mạn Vân ngượng ngùng nói: "Lý công tử, thật sự là thật có lỗi, đã đánh thức công tử."
Lý Niệm Phàm tỏ ra không sao cả khoát tay áo, cười nói: "Không sao, tổ tiên các ngươi hạ phàm đây mới là chuyện lớn, chỉ là không nghĩ tới tiên nhân hạ phàm thế mà còn phải trải qua thiên kiếp."
Diêu Mộng Cơ mở miệng nói: "Tu vi càng cao thâm, hạ phàm sẽ phải chịu đựng thiên kiếp có uy lực càng lớn, cần phải bỏ ra một cái giá đáng kể, cũng may bình thường đều không có lo lắng về tính mạng."
"Đây không phải là vẽ vời thêm chuyện sao?" Lý Niệm Phàm không thể không cau mày nói: "Tiên nhân đã có thể hạ phàm, làm gì còn cứ nhất định phải thêm một cái bước này, đây điển hình là bệnh hình thức a."
Đám người Diêu Mộng Cơ rụt cổ một cái, không dám nói lời nào.
Cao nhân quả nhiên có lời oán thán về sự ngăn cách giữ Tiên giới và phàm trần a, tuy nhiên cao nhân dám nói ra lời bình mà không kiêng kỵ chút nào, bọn họ lại không dám, sợ chết a.
Xem ra cao nhân vừa mới đả thông con đường tiên phàm, tiếp theo đây là chuẩn bị hạ thủ với thiên kiếp sao?
Diêu Mộng Cơ trầm ngâm một lát, thận trọng nói: "Lý công tử, đây là quy tắc của thiên đạo."
Lý Niệm Phàm đột nhiên hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, thiên kiếp này không có người chưởng quản sao? Gió sương mưa tuyết, nhật nguyệt luân chuyển là ai đang chưởng quản?"
Diêu Mộng Cơ trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Lý công tử, những hiện tượng tự nhiên này đều là quy tắc tuần hoàn theo thiên đạo, tự động vận chuyển."
Lý Niệm Phàm không thể không thầm nói: "Tất cả đều dựa vào thiên đạo, nó giải quyết được sao?"
Lập tức, tay chân đám người Diêu Mộng Cơ cứng đờ lại, thiếu chút kĩnh hãi tới ngất đi.
Bọn họ thận trọng rụt đầu lại, ánh mắt không ngừng liếc nhìn lên trời, sợ một đạo lôi điện đột nhiên nện xuống đánh chết chính mình.
Lý công tử, cầu công tử đừng nói nữa!
Bọn họ trong lòng không ngừng khóc, loại lời này bọn họ xem như nghe được cũng cảm giác như là một loại tội lớn, chúng ta đây là nghe không nên nghe a!
Thật là đáng sợ, đi theo cao nhân tuy rằng đầy cơ duyên, nhưng quả tim lại quá tải, là thật quá tải a.
Người ta dám an bài thiên đạo, chính là trâu bò như vậy, không phục không được.
Lý Niệm Phàm lắc lắc đầu, hắn vừa rồi cũng chỉ là biểu lộ cảm xúc, cảm thấy thế giới tu tiên này không gióng với những gì mình tưởng tượng ra cho lắm.
Có một loại cảm giác nói không ra, giống như có chút ... cấp thấp.
Không có Thiên cung, không có Lôi Công Điện Mẫu, không có Nguyệt lão, chỉ có con boss là thiên đạo, nhưng lại không có một nhân viên làm việc nào.
Phàm nhân còn cần một vị Đế Vương, huống chi là tiên nhân? Cảm giác thật là kỳ quái.