Chương 267: Các ngươi vắt sữa thô bạo như vậy, còn nói là vì chúng ta được sao?
Quy tắc thiên đạo tuy rằng cường đại, có thể để thế giới vận chuyển dựa theo quy luật riêng biệt.
Như toàn bộ thế giới tất cả đều là phàm nhân, vậy còn khống chế được, nhưng nếu như xuất hiện tiên nhân, lực lượng tiên nhân quá mạnh, đủ để ảnh hưởng thiên địa, nếu không có tổ chức, không có quản lý, thiếu luật lệ luật pháp cụ thể thì sẽ rất hỗn loạn.
Tóm lại, Lý Niệm Phàm sinh ra một loại cảm giác không được tự nhiên.
Có điều, chuyện này thì liên quan gì tới chính mình?
Chính mình chỉ là phàm nhân, an an ổn ổn sinh hoạt là tốt.
Hơn nữa thế giới trong truyền thuyết thần thoại dù sao cũng là hư cấu.
Diêu Mộng Cơ cả gan, mở miệng đề nghị: "Lý công tử, sắc trời còn sớm, hay là công tử trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Nếu như Lý Niệm Phàm tiếp tục ở lại nơi này, có trời mới biết hắn sẽ còn nói ra lời nói kinh thế hãi tục gì nữa, quá kinh khủng.
"Cũng được." Lý Niệm Phàm ngáp một cái, ngượng ngùng nói: "Còn xin Diêu lão chào hỏi sư tổ của ngươi giúp ta, thất lễ, sáng mai ta lại bồi."
Diêu Mộng Cơ liên tục khoát tay, cười làm lành nói: "Dễ nói, dễ nói."
Thấy Lý Niệm Phàm quay người rời đi, ba người đưa mắt nhìn nhau, đều là cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi cao nhân nói cái gì?"
"Không biết, tiếng sấm quá lớn, không nghe rõ a."
"Nói gì vậy? Lỗ tai ta hơi kém, cái gì cũng không nghe được, không biết."
Lập tức, ba người dường như không có việc gì cứ đứng nguyên tại chỗ, thi thoảng thấp thỏm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút.
Một lát sau, một bóng người cưỡi mây chậm rãi hiển hiện, Cổ Tích Nhu không chỉ thành công vượt qua thiên kiếp, hiển nhiên còn trải qua trang điểm tỉ mỉ một phen, vẻ chật vật trước đó không còn, thành một vị tiên nữ cao quý.
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân vội vàng cung kính nói: "Bái kiến sư tổ."
Lạc Hoàng cũng hơi khẩn trương hành lễn, "Bái kiến Cổ tiền bối."
"Được rồi, cao nhân ở trong, cũng không cần làm những nghi lễ này." Cổ Tích Nhu khoát khoát tay, sau đó khẩn trương đưa mắt nhìn vào bên trong linh chu, nhỏ giọng hỏi: "Cao nhân đi?"
Diêu Mộng Cơ nhỏ giọng nói: "Trở về phòng ngủ."
"Hô, vậy là tốt rồi, có thể để cho ta có một đoạn thời gian để chuẩn bị tâm lý."
Cổ Tích Nhu vỗ vỗ vào ngực của mình, sau đó may mắn nói: "Mộng Cơ a, lần này sư tổ thật dính ánh sáng của ngươi, nói tới, đã cứu ta hai lần, tất cả đều là tính mệnh ở vào lúc sắp đi chầu tổ tiên! Không hổ là đồ tôn tốt của ta."
Diêu Mộng Cơ không dám tranh công, mở miệng nói: "Sư tổ, tất cả những chuyện này đều là công lao của cao nhân."
Cổ Tích Nhu mỉm cười, "Ta biết, tuy nhiên ngươi có thể chiếm được niềm vui của cao nhân, như vậy cũng đã rất ưu tú."
"Toàn bộ nhờ cơ duyên xảo hợp, cao nhân chiếu cố."
Diêu Mộng Cơ khiêm tốn cười một tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng ám chỉ, "Sư tổ, cao nhân trợ giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta làm gì thì cũng phải bảy tỏ một chút, bên chỗ ta đã không có đồ vật có thể lấy ra được, cái này..."
"Ta đây tự nhiên hiểu rõ!" Cổ Tích Nhu mỉm cười, ngạo nghễ nói: "Ngươi cảm thấy ta sư tổ ta nhanh trí như vậy, làm sao có khả năng tay không mà tới? Ta bị người đuổi giết chính là bởi vì bảo vật này!"
"Tê —— "
Ba người Diêu Mộng Cơ lập tức trợn lớn con ngươi lên, vô cùng chờ mong.
Diêu Mộng Cơ không kịp chờ đợi nói: "Sư tổ, đến cùng là bảo bối gì, nhanh lấy ra để cho chúng ta được mở mang tầm mắt."
"Các ngươi thế nhưng phải nhìn kỹ!"
Cổ Tích Nhu vô cùng thần bí, cổ tay khẽ đảo, trên đó lập tức xuất hiện một cái hộp màu đỏ thắm mang phong cách cổ xưa.
Lập tức, một cỗ khí tức tuyên cổ không nói ra được lưu chuyển mà ra, kèm theo đó là dấu vết năm tháng.
Lạc Hoàng lập tức cho ra đánh giá, "Hộp này ... không tầm thường!"
Tần Mạn Vân thì lập tức cho ra một câu nịnh bợ, "Sư tổ không hổ là sư tổ."
"Ha ha ha, đó là tự nhiên, trên cái này có khí tức viễn cổ, tuyệt đối có thể để cho cao nhân hài lòng." Cổ Tích Nhu mỉm cười, "Hơn nữa, đồ vật bên trong chắc chắn trân quý!"
Diêu Mộng Cơ run giọng nói: "Sư tổ, đừng thừa nước đục thả câu, đến cùng là cái gì?"
Cổ Tích Nhu nhìn vào hắn, "Không biết."
"Tê ---- hả?"
Mọi người giống như rất phối hợp đang hít một ngụm khí lạnh, chỉ có điều hít được một nửa thì ngây ngẩn cả người.
Không biết?
Tình huống như thế nào?
Diêu Mộng Cơ khó xử cười nói: "Sư tổ, ngài đừng nói giỡn, thật không biết thì làm sao ngươi biết đồ vật bên trong sẽ trân quý?"
Cổ Tích Nhu vô tội nhìn vào Diêu Mộng Cơ, "Chính là bởi vì ta không mở ra được cái hộp này, cho nên đồ vật bên trong chắc chắn sẽ rất trân quý a! Mộng Cơ a, một chút năng lực trinh thám đó vậy mà ngươi cũng không có sao?"
Diêu Mộng Cơ ngây dại, nhìn vào sư tổ của mình, "Ngươi chuẩn bị tặng một cái hộp mở không ra được cho cao nhân?"
"Ngươi có phải ngốc rồi hay không? Tuy rằng ta mở không ra, nhưng là cao nhân là nhân vật như thế nào, cao nhân chắc chắn có thể mở ra được a!"
Cổ Tích Nhu nói ra lời nói mang ý tứ sâu xa: "Mộng Cơ a, lâu rồi không gặp ngươi như vậy, ngươi không chỉ có gầy gò đi rất nhiều, đầu óc cũng không được tốt lắm, sau này tuyệt đối phải nhớ kỹ, có một số phương diện thế nhưng phải tiết chế lại a!"
Khóe miệng Diêu Mộng Cơ giật giật một cái, sắp khóc, nhìn vào sư tổ nhà mình, khổ sở nói: "Sư tổ, ngươi thật sự chính là người có tài năng phi thường về mặt logic a, đồ tôn mặc cảm không bằng!"
...
Tiên giới.
Côn Hư sơn mạch.
Bốn đạo thân ảnh đang bay ngang qua trời cao, tốc độ cực nhanh, từ nơi cực xa nhanh chóng bay tới.
Không thể không nói, thế giới tu tiên cực lớn, xem như phàm trần, phàm nhân đông đảo, vẫn tồn tại rất nhiều núi hoang thôn dã, mà Tiên giới thì còn muốn hoang vu hơn nhiều so với phàm trần, nhân khẩu quá ít, phân bố quá sơ sài, cộng thêm yêu tinh hoành hành, nơi nguy hiểm trải rộng, bởi vậy phóng tầm mắt nhìn tới, ngoại trừ rừng cây, chính là núi cao đất hoang.
Côn Hư sơn mạch, đừng nói là phàm nhân đi, xem như tiên nhân cũng rất ít khi sẽ đặt chân tới.
"Chỗ ở của Ngũ Sắc Thần Ngưu rất đặc biệt, hơn nữa cũng sẽ không tận lực che giấu mình, bởi vậy ta chỉ cần bắt lấy một con Yêu Vương ở nơi này, hỏi một chút là hỏi ra chỗ."
Tiêu Thừa Phong mỉm cười, "Không sai biệt lắm ngay tại vùng này."
Đát Kỷ khẽ gật đầu, bốn người hãm tốc độ lại, bắt đầu tuần sát xung quanh.
Vì để tránh việc đánh cỏ động rắn, các nàng cố ý thu liễm khí tức của mình, từ trên không trung hạ xuống rồi nối đuôi nhau mà đi.
Đúng lúc này, trong màn đêm yên tĩnh, đột nhiên có từng luồng ánh sáng nhạt sáng lên, lập lòe ánh sáng đủ màu sắc, như là đèn nê ông, sau đó ở trên không trung đi vòng vo một vòng từ từ biến mất.
Bốn người lập tức chấn động tinh thần, "Xuất hiện!"
Đát Kỷ truyền âm nói: "Đi, cẩn thận một chút để tiến lại gần!"
"Hô hô hô —— "
Trong không trung, chỉ có tiếng gió đêm từ từ thổi qua, chỉ là ngẫu nhiên, mới phát ra tiếng âm thanh quái dị từ một số yêu quái, toàn bộ Côn Hư sơn mạch giống như thường ngày, không có chút biến hóa nào, chỉ là đang có bốn con ngáo ộp đang âm thầm tiến lên.
Theo tiến tới gần, dần dần bắt đầu có một số cảm giác áp bách truyền tới, nơi xa, có tiếng hít thở nặng nề và tiếng bước chân chạp chạp chạp.
Định thần nhìn lại.
Đã thấy nơi xa có một cái hang động, một con Thần Ngưu cao tới gần hai mét đang đứng ở bên cạnh cửa hang, thi thoảng di chuyển loạn lên, hẳn là đang chơi đùa, trên người có năm màu sắc, hai màu âm dương đen trắng một trước một sau, ở giữa thì đỏ lục lam ba loại xen lẫn nhau, năm loại màu sắc hòa vào nhau, hỗn hợp thành tất cả màu sắc biến hóa trên thế giới, quanh thân lóe ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng thần dị.
Đôi mắt Ngao Thành sáng rực lên, lập tức kinh hỉ nói: "Xem ra là con nghé con kia, bò lớn không ở nhà, quả thực là một cơ hội tốt a!"
Tiêu Thừa Phong phân tích một cách tỉnh táo nói: "Con bò lớn kia hẳn là sẽ không đi quá xa, chúng ta không nên làm cho động tĩnh quá lớn, không thể cường công, chỉ có thể dùng trí!"
Hỏa Phượng đồng ý khẽ gật đầu, "Không sai, xem như nghé con cũng có được thực lực Chân Tiên cấp cao, trong thời gian ngắn thì khó mà hàng phục."
Đát Kỷ trầm ngâm một lát, trong tay đã lấy ra một quả táo, "Dùng cái này, trải theo dọc đường, dùng để dụ nó tới!"
Mọi người hơi trầm mặc.
Cái giá lớn này có chút xa xỉ.
Tiểu hồ ly thì càng là một con bảo vệ táo, móc một quả quýt ra, bóc vỏ quýt ra từng chút một, tách ra thành từng múi từng múi quýt nhỏ, "Tỷ tỷ, dùng cái này, dùng cái này."
Ngao Thành thì nhặt vỏ quýt lên, "Bò gặm cỏ, ta cảm thấy vỏ quýt này cũng có hiệu quả dụ bò."
Bốn người cùng gật đầu, lộ ra dáng tươi cười.
Lập tức, chia đều múi quýt ra mà ăn.
Con Ngũ Sắc Thần Ngưu kia đang lắc lư lắc cái đuôi với tâm trạng vô cùng buồn chán, đúng lúc này, cái mũi của nó thế mà có hơi co lại, không thể không ngẩng đầu nhìn về một cái phương hướng, lập tức ánh mắt ngưng tụ lại.
Hả?
Vỏ quýt thơm quá?
Nó cất bước đi tới, đầu tiên là ngửi ngửi, sau đó không nghĩ ngợi chút nào, bắt đầu lấy cái mồm xinh xắn của nó gặm vào vỏ quýt nhai hồng hộc một tiếng rồi nuốt xuống.
Ăn ngon, vỏ quýt này ăn thật ngon a!
Một mặt nó là vẻ dư vị, bắt đầu quan sát xung quanh, cách đó không xa lại có một mảnh vỏ quýt nhỏ.
"Đồ tốt!" Đôi mắt nó sáng sực lên, chạy tới một há nhai và nuốt xuống, bởi vì ăn quá ngon cho nên nó căn bản không rảnh đi nghĩ tới những gì khác, trong đầu nó chỉ có ăn và ăn.
A? Phía trước kia thế mà cũng có!
Nó cứ như vậy đi theo vỏ quýt, một đường tiến lên, bất tri bất giác đã chui vào trong rừng cây.
Vỏ quýt cũng ăn tới ngon như vậy, vậy quýt sẽ còn ngon như thế nào nữa a? Quýt đâu? Có thể ở đằng trước kia hay không, có thể ăn một múi cũng tốt a!
Nghĩ tới chỗ này, nó chạy càng mừng hơn.
Khi vừa nhau một mảnh vỏ quýt vào trong bụng, nó vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy có mười luồng ánh sáng nóng bỏng đều nhưng không đều đang nhìn chằm chằm vào nó (Cái này chắc là 1 đôi mắt thì đều 5 đôi thì không đều).
"Bò....ò...? !"
Lập tức, nó bị dọa tới phát ra tiếng bò kêu, lông toàn thân hơi dựng lên, quay người muốn chạy.
Tuy nhiên, bốn người Đát Kỷ đã sớm chuẩn bị, há lại có thể để cho nó trốn thoát, một người bắt lấy một cái bắp đùi của nó, ép nó vào trên mặt đất.
"Cứu mạng, mẫu thân cứu ta!" Nghé con hoảng sợ kêu to, bốn chân đạp lung tung, chân sau một đá đá vào trên mặt của Ngao Thành, chỉ nghe thấy một tiếng 'Viu', Ngao Thành hình thành một đường thẳng, bắn ngược bay vọt ra ngoài.
"Không hổ là Ngũ Sắc Thần Ngưu, lực lượng thật là lớn a!" Ngao Thành lộc cộc một cái rồi đứng lên, bá một tiếng lại xông vào ôm lấy bắp đùi một lần nữa.
"Nhanh, bịt miệng của nó lại, đừng cho nó kêu to."
Đát Kỷ vội vàng mở miệng nói: "Tất cả giữ chặt nó, ta đi kiểm tra một chút xem nó có sữa hay không!"
Lúc này, một con Ngũ Sắc Thần Ngưu cao hơn ba mét, bốn vó giẫm lên bốn đám mây có bốn loại màu sắc khác nhau, đang chậm rãi mà tới.
Trong miệng của nó còn cắn vào một cành cây, trên đó treo đầy linh quả, thu hoạch không nhỏ để tâm tình của nó cũng không tệ.
Nó cười nói: "Con gái, nhìn xem mẹ mang về cho ngươi thứ gì nè."
Chỉ có điều ngay sau đó, giọng nói của nó im bặt mà dừng, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm vào phía trước, còn tưởng rằng chính mình đây là xuất hiện ảo giác.
Bốn người Đát Kỹ cũng dừng lại động tác trên tay, lúng túng mà đối diện, con nghé con kia thì đang nước mắt đầm đìa mà nằm ở nơi đó.
"Cờ rốp!"
Bò lớn trực tiếp cắn đứt cành cây nó đang ngậm trong miệng, hai mắt gần như muốn phun ra lửa, rống lớn một tiếng, "Tranh thủ thời gian thả con gái ta ra! Các ngươi đây là đang muốn chết!"
"Bò huynh, không nên vọng động!"
Ngao Thành lập tức đứng dậy, nói ra lời khuyên: "Có một vị cao nhân tuyệt thế muốn uống sữa của các ngươi, đây chính là tạo hóa của các ngươi, chúng ta tới đây, thuần túy là xuất phát từ ý tốt, không ngại ngồi xuống nói chuyện cho thật tốt, sau này các ngươi chắc chắn sẽ cảm tạ chúng ta."
"Thứ nhất ta là mẹ của nó, không phải là bò huynh, thứ hai các ngươi lén lén lút lút đánh lén con gái của ta, hơn nữa còn vắt sữa một cách thô bạo như vậy, còn nói là vì chúng ta được sao?"
Bò lớn ngây cũng ngây dại, giống như không nghĩ tới đối phương thế mà lại có thể vô sỉ như vậy, bởi vì tức giận, toàn thân nó đều đang run rẩy, giẫm xuống đất ầm một cái, đại địa chấn động, vỡ ra từng cái khe nứt.
"Các ngươi đây là đang vũ nhục trí thông minh của bò ta sao? Các ngươi xong!"
Trong bất tri bất giác mọi người đều nghĩ tới một câu nói trong dân gian "Ngu như bò!"