Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 268: Ta nói cũng không thể tăng cường chiến lực bên phe mình

Chương 268: Ta nói cũng không thể tăng cường chiến lực bên phe mình
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu bỗng nhiên giẫm mạnh xuống đất, lập tức, cát bay đá nhảy loạn lên, vô số đá vụn và bùn đất bây lên tận trời, chỉ trong nháy mắt, ngay ở trên đỉnh đầu của Ngũ Sắc Thần Ngưu đã ngưng tụ ra một ngọn núi nhỏ cao khoảng mười mét.
Lập tức, ngọn núi này âm thầm mang theo xu thế trùng thiên (bay lên trời), hướng về mọi người tuôn ra mà tới!!!
Ngao Thành vội vàng mở miệng nói lời khuyên nhỏ: "Mọi người trước tiên không nên động..."
"Đến hay lắm! Đến hay lắm"
Hai mắt Tiêu Thừa Phong tỏa sáng rực lửa, ngay lập tức quát lớn lên một tiếng lớn, "Trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm phá núi!"
"Khanh!"
Sau lưng của hắn, trường kiếm theo tiếng mà ra khỏi vỏ, xẹt qua đường chân trời, ánh kiếm trùng thiên, đột nhiên bổ xuống dưới, giống như thể cắt đậu hũ, bổ ngọn núi này ra làm đôi.
Trường kiếm của Tiêu Thừa Phong kêu khẽ, ánh mắt trong suốt, chiến ý dâng lên cao, "Rất tốt, Ngũ Sắc Thần Ngưu, người đã thành công dụ dỗ ra chiến ý của ta!"
"Nhân kiếm hợp nhất!"
Hắn thét lên một tiếng, cầm trường kiếm trong tay dựng đứng lên ở trước mặt mình, cả người như biến thành một thanh kiếm to lớn, giống như cực nhanh lao nhanh đâm thẳng về phía Ngũ Sắc Thần Ngưu!
Trường kiếm có tốc độ cực nhanh, gần như nháy mắt cái là tới, kiếm quang như mưa, bao phủ xung quanh Ngũ Sắc Thần Ngưu, khóa chặt nó lại.
"Bò....ò...!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu ngửa mặt lên trời gầm thét một trận tiếng bò rống, quanh thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc, miệng há ra, lập tức có gió lốc hò hét mà ra, hình thành lốc xoáy, bao bọc Tiêu Thừa Phong ở vào bên trong.
"Xùy!"
Thanh kiếm lớn và gió lốc giằng co với nhau trong chốc lát, theo một tiếng vang nhỏ, trường kiếm bắn vọt mà ra, xuyên qua gió lốc, vạch lên trên người con Ngũ Sắc Thần Ngưu.
Lập tức, để lại trên thân Ngũ Sắc Thần Ngưu một vết cắt màu đỏ.
Chân sau Ngũ Sắc Thần Ngưu vừa nhấc, đá một cước vào trên thanh kiếm này, trực tiếp đá bay lên trời.
Trường kiếm rời khỏi tay, xoay tròn một vòng trên không trung, sau đó bay lượn lại rơi xuống dưới chân của Tiêu Thừa Phong, Tiêu Thừa Phong đứng trên kiếm mà đi, ổn định thân hình vô cùng tiêu sái.
Tiêu Thừa Phong lau một vệt máu nơi khóe miệng, nhịn không được chấn kinh lên tiếng, "Da thật dày a!"
Hắn lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người hãy cẩn thận với con bò này, con bò này có lực lượng vô cùng lớn, da dày thịt béo, vô cùng kinh người."
"Chúng ta còn cần ngươi phải nhắc sao?" Mặt Ngao Thành đã tái mét lại, "Ngươi cho rằng ngươi là ai, vậy mà dám cầm kiếm đi đâm Ngũ Sắc Thần Ngưu?"
Tiêu Thừa Phong ngự kiếm mà đi, mặt mũi hiện ra đầy vẻ ngạo nghễ, "Là ngươi sợ hãi, nhưng trong tay của ta có kiếm, ta chưa bao giờ biết sợ hãi là gì!"
Hắn cúi người đưa tay chỉ vào trường kiếm một cái, trong tay đã bấm pháp quyết, trường kiếm lập tức làm dáng lượn qua một vòng trên không trung, lưu lại vô số hư ảnh của trường kiếm, vòng tròn càng quay càng rộng lớn, hư ảnh của trường kiếm cũng càng ngày càng nhiều, từ xa nhìn lại trông giống như có vô số thanh trường kiếm tạo thành một vòng xoáy trường kiếm rất lớn, trong lúc nhất thời, ánh sáng rực rỡ đầy trời, khí tức sắc bén xông thẳng lên trời giống như chọc thủng trời vậy.
Ngạo Thành trợn tròn mắt, nhịn không được nói: "Tiêu đạo hữu, ngươi còn muốn chiến nữa sao? Ai cho ngươi dũng khí mà ngươi còn dám làm như vậy?"
"Trên trời Kiếm Tiên ba trăm vạn, thấy ta cũng cần cố gắng thể hiện dáng phục tùng! Đây là cảnh giới thứ hai mà cao nhân phê cho ta, từ trước tới nay chỉ có người khác có dáng vẻ phục tùng với ta, một mình Tiêu Thừa Phong ta làm việc, không cần bất cứ ai phải cho ta dũng khí!"
Hắn buông thả không chịu trói buộc, tóc dài bay múa, kiếm ý toàn thân nhanh chóng cất cao, "Vạn kiếm cùng vang lên, nhìn kiếm ý vô tận của ta đây!"
"Sưu sưu sưu!"
Lập tức, vô số trường kiếm như là trăm sông đổ về một biển, lít nha lít nhít rạp trời kín đất bâu về phía Ngũ Sắc Thần Ngưu mà đi!
Nhìn từ đằng xa, trăm vạn kiếm mang như một dải Ngân hà ở chín tầng trời, vô cùng lóa mắt.
"Muốn chết!"
Trong lỗ mũi của Ngũ Sắc Thần Ngưu phát ra một tiếng khẽ kêu nặng nề, hai cái chân trước giơ lên cao cao, bỗng nhiên giẫm mạnh xuống mặt đất.
"Ầm!"
Toàn bộ Côn Hư sơn mạnh đều đột nhiên bị chấn động một cái, gà bay chó chạy các thể loại mất ngủ, trong phạm vi vạn trượng, tất cả tảng đá không phân lớn nhỏ, tất cả đều trôi nổi lên trên không trung, các loại yêu tinh đều ngơ ngác, có con yêu tinh thì đang nằm trên tảng đá hơi lớn bay lên mà ngơ ngác theo!
Trong nháy mắt, nơi này đã thành một thế giới được tảng đá bao quanh.
Ngay sau đó, những tảng đá này như là mưa thiên thạch, không hẹn mà cùng lao về phía Tiêu Thừa Phong.
Ngươi có trăm vạn kiếm thì ta có trăm vạn đá.
"Hô hô hô —— "
Vô số tảng đá phát ra tiếng xé gió, đang trên đường lao tới, từng viên thế mà bắt đầu xuất hiện biến hóa, ở bên ngoài bắt đầu có lực lượng thiên địa gia trì, hóa thân thành hỏa cầu, thủy cầu, lôi điện cầu vân ... vân, ngàn vạn loại màu sắc, lộng lẫy như sao trổi, chiến sáng bầu trời đêm.
Trăm vạn trường kiếm và vô số tảng đá đụng vào nhau, giống như hai loại thiên thạch ở trong vũ trụ va chạm vào nhau, liên tiếp phát ra tiếng nổ tung dữ dội, vố số dư ba chấn động đi ra, các dãy núi ở xung quanh đều trực tiếp bị xóa sổ!
Toàn bộ Côn Hư sơn mạch, tất cả yêu tinh đều đang trốn ở trong hang động đều quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy, không dám phát ra một chút xíu tiếng vang nào.
Đúng lúc này, Ngũ Sắc Thần Ngưu giống như đã mất kiên trì, bốn chân giẫm lên mây, trong nháy mắt bay lên không trung, chỉ là một bước nhẹ nhàng, thân thể đã xuất hiện ở trước mặt Tiêu Thừa Phong, sừng bò tỏa ra ánh sáng chói mắt, có cái uy của nghịch loạn âm dương, đâm về phía Tiêu Thừa Phong.
"Tới hay lắm!" Chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Thừa Phong vẫn còn đang khoe khoang làm dáng, hai tay của hắn nâng lên cao nâng qua đỉnh đầu, ngàn vạn kiếm ảnh hội tụ, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm trong suốt, thẳng tắp mà bổ xuống.
"Xem nhẹ sống chết không uổng làm kiếm tu, làm bậy tùy ý mới có thể kiêu ngạo! Ta đã cầm trường kiếm trong tay, trấn áp tất cả kẻ địch trong thế gian!"
"Ầm!"
Trường kiếm và sừng trâu va chạm vào nhau.
Không chút hồi hộp nào, Tiêu Thừa Phong như diều đứt dây, bay ngược ra đằng sau, dọc đường bay còn phun máu tung tóe.
Thực tế đã chứng minh, ta nói cũng không thể tăng cường chiến lực bên phe mình, ngược lại còn dễ dàng kéo cừu hận.
Sắc mặt Ngũ Sắc Thần Ngưu tái xanh, im lặng không lên tiếng, bốn chân tiếp tục di chuyển, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thừa Phong mà lao tới.
Nó bây giờ cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ muốn húc chết tên Kiếm tu to mồm kia.
Tiêu Thừa Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt, đưa tay một chỉ trường kiếm lượn vòng dưới chân, lao về phía Ngao Thành mà bay tới, cao giọng nói: "Đạo hữu cứu ta!"
"Sao ngươi không đi chết đi?"
Ngao Thành nhịn không được mắng một tiếng, tuy nhiên vẫn là cất bước mà ra, trực tiếp hiện ra bản thể Thanh Long, Long uy cuồn cuộn phóng lên tận trời, va chạm với Ngũ Sắc Thần Ngưu.
"Ngươi ở bên này để ý tới con nghé con này, tiếp tục vắt sữa xem có ra sữa hay không, ta cũng phải xuất thủ tới hỗ trợ bọn họ."
Thân ảnh Hỏa Phượng lóe lên, sau lưng hai cánh Phượng Hoàng đã mở tung ra, thân hình như là ánh lửa lóe lên, cùng tiến lên với Ngao Thành, một trước một sau vây Ngũ Sắc Thần Ngưu vào giữa.
Đôi mắt Hỏa Phượng hơi ngưng tụ, mở miệng nói: "Ngũ Sắc Thần Ngưu, vừa sinh ra thì trên người đã mang theo Lực hệ pháp tắc hoàn chỉnh, lớn tới trưởng thành là có thể dễ dàng tu thành Thái Ất Kim Tiên, ngoài đó ra, đối với các loại pháp quyết trên thế gian tu luyện cũng cực kỳ nhanh!"
"Long, Phượng, Cửu Vĩ Thiên Hồ?"
Ngũ Sắc Thần Ngưu đứng ở trên không trung, bốn chân ở nguyên chỗ nóng nảy mà giẫm chân, âm trầm nói: "Các ngươi thế mà sa đọa thành dáng vẻ như bây giờ, kết đoàn kết đội đi tới nơi này của ta để cướp sữa của ta uống, khinh người quá đáng! Thật là khinh người quá đáng a."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất