Chương 269: Hạt giống này hình như là ... hạt giống hồ lô!
Ngao Thành mở miệng nói: "Thần Ngưu đạo hữu, không ngại nghe ta nói một lời, sữa này cũng không phải là chúng ta muốn uống, mà là một vị..."
"Ta không nghe, ta không thấy, ta không tin những gì ngươi đang tâm lừa dối ta!
Ngũ Sắc Thần Ngưu lắc lắc cái đầu, trực tiếp cắt ngang bằng một câu nói như một đoạn nhạc nào đó, lạnh lùng nói: "Ai muốn uống sữa của ta thì để hắn tự mình tới! Năm đó xem như đệ tử của Thánh Nhân tới cũng phải cung cung kính kính lấy lòng ta trong ba năm mới đổi được tới một chén sữa của ta mà thôi! Tối nay, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Vừa dứt lời, quanh thân nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng thiên địa, lao về phía Ngao Thành.
Hỏa Phượng vung tay lên, Phượng Hoàng Chân Hỏa đầy trời, trên không trung tạo thành một đóa hoa đỏ rực lửa, bao bọc lấy Ngũ Sắc Thần Ngưu
Tam đại Thần thú đấu lẫn nhau, pháp tắc cuồn cuộn, ánh sáng rực rỡ như nước thủy triều, như ngàn hoa rơi loạn.
Ngao Thành đau khổ chống đỡ, gian nan mở miệng nói: "Thần Ngưu đạo hữu, cho chút thể diện, nói chuyện cho thật tốt đi."
Ngũ Sắc Thần Ngưu đã nổi lên cơn giận dữ, "Ha ha, ba cái chủng tộc suy bại mà thôi, bằng các ngươi? Còn có thể diện gì có thể giữ?"
Ngao Thành nhướng mày, lập tức nói: "Cũng không sợ nói cho ngươi, tổ tiên của ta tới nay còn chưa có chết, Long tộc ta sớm muộn sẽ quật khởi!"
Ở một bên khác, xung quanh toàn thân Đát Kỷ lạnh như băng, mặt đất đã kết thành một lớp băng sương, hàn băng khóa nghé con lại, không cách nào động đậy.
Nàng ta đè nghé con xuống, đang dùng lực vắt sữa, tiểu hồ ly thì nằm ở trong ngực của Đát Kỷ, thò đầu nhìn tới không chớp mắt.
Đúng lúc này, một tia sữa đột nhiên bắn ra, tạo thành một đường thẳng, phun lên mặt tiểu hồ ly phun tới khiến nó cũng phải choáng váng.
"Có thể lấy sữa! Có thể lấy sữa!"
Đát Kỷ mừng rỡ trong lòng, vội vàng đứng người lên, mở miệng nói: "Có con nghé con này chắc là đã đủ rồi đó!"
Hỏa Phượng mở miệng nói: "Vậy thì ngươi chạy trước đi, chúng ta ở đằng sau cản giúp ngươi!"
Đát Kỷ cũng không nói nhiều lời vô ích, tay bấm pháp quyết, con nghé con cao tới gần hai mét đã được nàng ta dùng một lớp băng nâng lên, sau đó cất bước mà chạy, chạy xong rồi bay nhanh chóng vọt như tên lửa mà vọt bắn lên trời.
"Thả con ta xuống! Thả con ta xuống! Thả con ta xuống ngay!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu lớn tiếng gào thét, chạy như điên, giẫm mây như bay, tốc độ thế mà vượt qua Ngao Thành và Hỏa Phượng, đảo mắt một cái đã đuổi kịp Đát Kỷ, chân trước giẫm về phía Đát Kỷ mà tới!
Đát Kỷ vẻ mặt bình tĩnh, hai tay giơ lên vẩy vẩy một cái vào trong không trung, lập tức hình thành một lớp băng tinh thật dày, càng là có băng sương nổi lên, có xu hướng bao bọc lao về phía Ngũ Sắc Thần Ngưu mà đi.
"Ầm!"
Băng tinh vỡ vụn tan tành, thân thể mềm mại của Đát Kỷ khẽ run lên, sau đó xoay người bay vội mà đi.
Ngũ Sắc Thần Ngưu thì đuổi theo ngay sát sau lưng, một mực đuổi theo không bỏ.
Tiểu hồ ly nhìn về phía sau, căng thẳng tới khuôn mặt nhỏ tái dại ra, kinh hô không ngừng, "Tỷ tỷ, cố lên, Tỷ tỷ, cố lên, cố lên, bay nhanh lên, bay nhanh nữa lên! Sắp bị đuổi kịp rồi!"
Sắc mặt Đát Kỷ tái mét lại, nếu như không phải bây giờ không rảnh, nàng ta thật rất muốn tẩm quất cho cái con tiểu hồ ly này một trận, vừa vội vàng vừa phải lạnh lùng mà nói: "Ngươi hô hào cổ vũ cái gì, ngươi đây là muốn nhìn thấy tỷ tỷ của ngươi chết đi rồi thì mới chịu thi triển thần thông ra có phải hay không?"
Tiểu hồ ly thè lưỡi ra bởi tốc độ mà lưỡi quắp dính lên mũi, lúc này mới nhớ tới thần thông của chính mình.
Nó bò lên bám chặt vào trên đầu vai của Đát Kỷ, đè xuống sự xấu hổ trong lòng, hoảng hoảng rồi thâm tình chậm rãi nhìn chằm chằm vào Ngũ Sắc Thần Ngưu, chín cái đuôi thổi phần phật phần phật.
Ngay lập tức cảnh tượng xung quanh con bò kia đột nhiên tràn đầy bong bóng màu hồng phấn.
Ngũ Sắc Thần Ngưu không thể không sững sờ lại, cảm giác trái tim của mình như muốn tan chảy ra. "Tiểu hồ ly này thật xinh đẹp a, thật đáng yêu a."
Đợi tới khi nó bình phục lại, con tiểu hồ ly kia đã ở một nơi xa xa đang phất tay bái bai với chính mình.
"A a a, khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Vậy mà dám dụ dỗ ta!"
Nó lại điên cuồng đuổi theo một lần nữa, cả đại địa giống như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của nó mà rung động theo, "Đứng lại cho ta!"
Đát Kỷ nhìn thoáng qua sau lưng, đột nhiên nói: "Phụng mệnh của Lưu Vân Tiên Quân, chúng ta chờ ngươi ở Lưu Vân điện!"
"Lưu Vân điện, chờ đó cho ta!"
...
Phàm trần.
Ánh sáng mặt trời ban mai xua tan đi màn đêm đen tối từ trên không trung dần dần xuyên suốt mà xuống.
Lý Niệm Phàm từ bên trong linh chu chậm rãi mà bước ra, đứng ở trên boong tàu, hướng về bầu trời sáng sớm mà duỗi lưng một cái.
Thoải mái! Thoải mái a!
Ở một bên, Diêu Mộng Cơ cười nói lời chào hỏi: "Lý công tử, buổi sáng tốt lành a."
"Diêu lão, buổi sáng tốt lành." Lý Niệm Phàm đáp lễ, sau đó thì đúng lúc nhìn thấy Cổ Tích Nhu và Tần Mạn Van bước tới, lập tức nói luôn: "Cổ tiên tử, Mạn Vân cô nương, buổi sáng tốt lành a."
Cổ Tích Nhu cười đáp lại nói: "Lý công tử, buổi sáng vui vẻ, chuyện của công tử ta đều đã nghe Mạn Vân kể, đối với tài hoa của ngươi ta thế nhưng là kính ngưỡng đã lâu."
Lý Niệm Phàm cười khiêm tốn nói: "Quá khen, chẳng qua chỉ là mò mẫm suy nghĩ trong lúc rảnh rỗi mà thôi, không tính là gì a."
"Nhạc phổ tên là "Thập Diện Mai Phục" kia của công tử chỉ có duy nhất ở trên phàm trần, công tử có thể tặng khúc nhạc phổ này cho chúng ta, quả thật đã để cho chúng ta thu hoạch được rất nhiều."
Cổ Tích Nhu dừng lại một chút, cổ tay khẽ đảo, cái hộp màu đỏ mang phong cách cổ xưa kia lập tức xuất hiện trên bàn tay của nàng, "Lần đầu gặp mặt, một chút lễ mọn còn xin công tử đừng ghét bỏ."
Con ngươi Diêu Mộng Cơ đột nhiên co rụt lại, thiếu chút nữa bởi vì ngạt thở mà ngất ngay tại trận.
Mặc dù hắn biết sư tổ muốn tặng cái hộp không biết bên trong có cái gì này, thế nhưng là nghìn tính vạn tính không nghĩ tới sư tổ thế mà lại cứng như vậy, không có một chút chuẩn bị nào, cứ như vậy đột nhiên lấy cái hộp này ra, rồi đột nhiên tặng cho cao nhân, thật là không chịu suy tính một chút nào hay sao.
Lý Niệm Phàm đầu tiên là sững sờ, cũng không có từ chối mà nói: "Đa tạ"
Người thật đẹp, không hổ là tiên nhân a, nhan sắc điện đường trường trạm đều là đủ a.
Thế mà vừa mới gặp đã cho lễ gặp mặt rồi, không có chút kiêu ngạo nào cả, đúng là đồ tôn như nào thì có sư tổ như thế!!!
Mắt thấy Lý Niệm Phàm nhận lấy cái hộp đỏ, ánh mắt ba người đều tập trung nhìn vào trên cái hộp đó.
Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ thì càng là nín thở không dám thở, quả tim thì đập mạnh liên tục sắc mặt dần dần tái đi bởi tim đập nhanh quá không cung cấp đủ máu cho các bộ phận trong cơ thể.
Cái hộp này nếu như cao nhân không mở ra được, hoặc là sau khi mở ra là một đống rác vậy thì việc vui thế nhưng là lớn lắm a.
Đây là đang đùa với lửa sao!
Lý Niệm Phàm đầu tiên là quan sát đơn giản qua bề ngoài cái hộp này một chút, cười nói: "Cái hộp này được chế tác thế nhưng là rất đặc biệt."
Cầm lấy cái hộp này, nhẹ nhàng vặn một cái, theo đó là một tiếng xoạch vang lên, hộp được chia ra làm hai bộ phận một cách dễ dàng.
Còn may.
Quả nhiên không làm khó được cao nhân.
Ba người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, như thể vừa tìm được nơi chứa oxi vậy, vừa hít thở dồn dập vừa thi nhau thấp thỏm đưa ánh mắt vùi vào trong hộp.
Đã thấy, trong đó một hạt giống đang lặng lẽ nằm im.
Không có ánh sáng rực rỡ, cũng không có mùi thơm xông vào mũi, trông bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Bề ngoài của hạt giống này cũng không phải là hình tròn, mà là hiện ra dài mảnh, dáng vẻ thì có hơi giống với hình tam giác.
"A?"
Lý Niệm Phàm cầm hạt giống vào trong tay, giơ lên về phía mặt trời quan sát cẩn thận, mở miệng nói: "Hạt giống này hình như là ... hạt giống hồ lô (bầu)?"