Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 270: Hình tượng nữ thần vạn năm bị hủy như vậy

Chương 270: Hình tượng nữ thần vạn năm bị hủy như vậy
Lý Niệm Phàm nhìn vào hạt giống này và cảm thấy kỳ lạ.
Ba người Diêu Mộng Cơ thì đều trợn tròn mắt lên, cảm giác nhức cả đầu, tóc gáy dựng đứng lên, tay chân cứng ngắc, gần như đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Làm sao lại chỉ là một hạt giống?
Cái này ... Thật vui a!!!
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ Tích Nhu, mang theo một chút u oán như sắp khóc.
Ngươi cái sư tổ chuyên hố đồ tôn này a, đã nói rồi đấy, bảo bối đâu? Làm sao lại chỉ có một cái hạt giống bình thường không có gì lạ này?
Hơn nữa trông vẻ bề ngoài của loại hạt giống này, dường như sinh cơ đang dần dần tan rã, thuộc dạng nửa chết nửa sống.
Cái thứ này mà cũng xứng tặng cho cao nhân sao? Ta biết ngay mà, thật cẩu thả a!
Thật vất vả mới có thể tạo được ấn tượng tốt trong lòng cao nhân, chẳng lẽ sắp bị phá thành mảnh nhỏ sao?
Cổ Tích Nhu ngẩn người nhìn vào hạt giống đó, chính là bởi vì cái thứ này mà ta đây thiếu chút nữa thì thân tử đạo tiêu, tốt xấu gì cho một cái Linh Bảo cũng tốt a, náo loạn cả ngày lại là cái Ô Long?
Chẳng lẽ ... Hạt giống này không tầm thường?
Bọn họ nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, nín thở, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể chờ đợi cao nhân cho một câu trả lời chắc chắn, nhất niệm sinh tử a!
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, đối với bọn họ mà nói thì lại dài dằng dặc như một thế kỷ, ở dưới bầu không khí trầm mặc, trên trán cũng bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh.
Lý Niệm Phàm đánh giá một lát, sau đó cười nói: "Không thể nghi ngờ là hạt giống hồ lô, được a, hạt giống này có vẻ như rất kỳ lạ, hơn nữa vừa đúng có chút tác dụng với ta, đa tạ."
Hắn tới thế giới tu tiên lâu như vậy rồi, thật đúng là chưa từng thấy hồ lô, hiện tại chính mình vừa mới cất ra rượu ngon, chứa rượu còn là hũ rượu, chờ tới hồ lô này được trồng ra, ngược lại là có thể thử nghiệm dùng hồ lô để chứa rượu.
Chịu tới sự ảnh hưởng từ kiếp trước, vẻ ngầu khi dùng hồ lô uống rượu rõ ràng là cao hơn so với hũ rượu, nghĩ thôi vẫn rất có cảm giác.
"Hô!"
Diêu Mộng Cơ lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, có một loại may mắn sống sót sau tai nạn, bởi vì khuôn mặt căng thẳng đều có chút cứng ngắc, cười nói: "Ha ha, Lý công tử thích là tốt rồi."
Có tác dụng là tốt, có tác dụng là tốt a.
Bọn họ cũng không cần biết có phải là hồ lô hay không phải hồ lô, chỉ cần có thể rơi vào pháp nhãn của cao nhân, không có làm cho cao nhân không thích, vậy thì chính là chuyện vô cùng tốt rồi.
"Nói tới hồ lô, ta ngược lại thật ra nghĩ tới, bên cạnh ta còn mang theo một bình rượu ngon."
Hắn nhìn sắc trời một chút, sau đó cau mày nói: "Bởi vì cái gọi là tới mà không trả lễ thì không hay, ta cũng chẳng có thứ gì nên hồn, vốn nên mời các ngươi uống một chút, chỉ là uống rượu vào lúc này hình như có chút không ổn."
Đám người Diêu Mộng Cơ nghe được mà trong lòng cuồng loạn, phấn chấn đến tột đỉnh, vừa hưng phấn lại vừa thấp thỏm.
Đây chính là rượu ngon mà cao nhân sản xuất a, nghĩ thôi cũng biết là không tầm thường rồi, cao nhân đã nói ra như vậy, nếu như không uống vào một ngụm vậy ta tu luyện nhiều năm như vậy chẳng phải là tu luyện từ thân chó đi lên sao?
Cơ duyên đang ở trước mắt, nên tranh thì phải tranh!
Nói không chừng đây là một khảo nghiệm mà cao nhân thuận tay bày ra.
Nghĩ tới đây, Diêu Mộng Cơ cắn răng một cái, gạt ra một nụ cười tươi, mở miệng nói: "Lý công tử, thật ra ta vẫn là rất thích uống rượu vào buổi sáng, nhất là vào lúc này, vừa đúng."
Phản ứng của Tần Mạn Vân cũng không chậm, ngượng ngùng cười một tiếng, "Không dối gạt Lý công tử, ta bình thường đều là lựa chọn uống rượu vào buổi sáng."
Cổ Tích Nhu gật đầu liên tục, "Xem ra là không che giấu nổi rồi, uống rượu vào buổi sáng sớm vẫn luôn là truyền thống của Lâm Tiên đạo cung chúng ta."
"Lại còn có truyền thống như vậy, đúng là hiếm thấy."
Lý Niệm Phàm nhìn ba người bọn họ đầy ẩn ý, đột nhiên nở nụ cười, "Vậy thì đúng lúc, mọi người vừa đúng uống một phen."
Trên mặt ba người Diêu Mộng Cơ lập tức hiện ra vẻ vui mừng, quả nhiên vừa rồi là cao nhân thăm dò, nếu như chúng ta không thể nắm chặt cơ hội, nói không chừng sẽ bỏ lỡ một cơ duyên lớn!
May mắn, may mắn a!
"Ca ca, ta cũng muốn uống rượu!"
Long Nhi như là tiểu tinh linh, chui ra từ bên trong linh chu, bắt đầu làm nũng.
Sau lưng nàng, Lạc Hoàng và Đại Hắc cũng đi ra ngoài.
"Tiểu hài tử uống cái gì mà uống? Đến lúc đó lại say rượu nói lung tung." Lý Niệm Phàm đè cái đầu Long Nhi xuống, muốn đẩy nàng ra, sau đó nhìn về phía Lạc Hoàng, "Lạc Hoàng, sáng sớm này ngươi có uống rượu không?"
"Hây a!"
Lạc Hoàng nghe vậy thì hết sức vui mừng, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, "Mắt Lý công tử sáng như đuốc, thế mà có thể nhìn ra ta có thói quen uống rượu vào sáng sớm, bội phục, bội phục."
"Ha ha ha..."
Lý Niệm Phàm cuối cùng nhịn không được mà cười lên ha hả, "Các ngươi đám người này, muốn nhấm nháp rượu ngon thì cứ việc nói thẳng cho xong, cần gì phải tìm một số lý do kỳ cục như vậy."
Hài hước, rất hài hước a!
Không nghĩ tới ngay cả tiên nhân cũng hài hước như vậy, trên người đột nhiên bốc lên khói lửa, cũng thú vị.
"Tới đi! Thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi!"
Lý Niệm Phàm mang theo một chút khoe khoang, tự đắc nói: "Rượu này của ta thế nhưng là rượu ngon tốt nhất, hơn nữa rất mạnh, các ngươi phải nếm cho cẩn thận."
Mọi người gật đầu liên tục, hai mắt tỏa ánh sáng, cố nén nướng miếng không cho nước miếng chảy ra, "Lý công tử yên tâm, nếm rượu thì chúng ta là người trong nghề!"
Lý Niệm Phàm cũng không nói nhảm nữa, lấy hũ rượu ra, "Ba" một tiếng mở ra, lập tức, mùi rượu nồng đậm phóng lên trời, bao phủ lại toàn bộ linh chu.
Đứng mũi chịu sào chính là đám người Diêu Mông Cơ.
Cái mũi của bọn họ căn bản không cần phải chủ động hít vào, mùi rượu đã lấy một loại tư thế không thể đỡ, chui vào trong xoang mũi và trong miệng, lập tức, mọi thứ trong lòng đều như quên đi hết tất cả, giống như nơi này biến thành biển mùi rượu vậy, để cho người ta nhịn không được muốn rong chơi ở trong đó, chìm đắm.
Hơn nữa, không chỉ là mùi thơm, liên đới tới linh lực trong cơ thể bọn họ, thế mà cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Không cần phải nghĩ ngợi chút nào, bọn họ là từ đáy lòng mà khen: "Rượu ngon!"
Lý Niệm Phàm mỉm cười, rót cho mỗi người một chén, rót cho Long Nhi một chén, lại rót cho Đại Hắc một chén, có chút không yên lòng mà dặn dò: "Tới, Đại Hắc, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi uống rượu xong mà điên lên nghịch lung tung thì sau này cũng đừng nghĩ uống rượu nữa!"
Nơi này dù sao cũng là ở trên linh chu của người ta, tất nhiên vô cùng trân quý, nếu như Đại Hắc làm loạn, nói không chừng có khả năng sẽ bị làm thành thịt chó.
Cổ Tích Nhu nhận lấy ly rượu từ trong tay Lý Niệm Phàm, thận trọng nâng lấy, nội tâm kích động cao hơn nhiều so với những người khác.
Dù sao thì nàng ta là lần đầu tiên tiếp xúc với cao nhân, cũng là lần đầu tiên nếm đồ vật của cao nhân một cách trực tiếp.
Hoa quả, mật ong và trứng gà, những thứ này đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, còn đây là rượu mà ngay cả cao nhân cũng nói là rượu ngon, vậy phải là thần vật cỡ nào a!
Nàng ta không dám tưởng tượng, bởi vì cái này đã vượt qua không gian tưởng tượng của nàng.
Ban ân, ban ân vô cùng lớn a!
Hit sâu một hơi, nàng ta nâng ly rượu lên, không kịp chờ đợi nhẹ nhàng nhấp vào một ngụm, không dám uống nhiều.
Bờ môi và rượu giống như thể là chuồn chuồn lướt trên mặt nước, hơi chạm cái đã lướt khỏi.
Dù là như thế thì vẫn như cũ cảm nhận được một trận mát lạnh, sau đó, rượu thơm êm dịu dung nhập bờ môi, chậm rãi thẩm thấu tiến vào khoang miệng của mình, đang nuốt xuống từng chút một.
Sau khi vào cổ họng, chất rượu mát lạnh quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nổ tung lên giống như núi lửa phun trào, cảm giác cuốn lấy toàn thân.
Cổ Tích Nhu chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân cùng một lúc mở ra, con mắt trừng lớn.
Còn chưa kịp phản ứng, rượu đã vào bụng, độ mạnh của rượu như long, cuốn theo chiều hướng dời sông lấp biển khiến cả người nàng ta chìm ngập trong đó.
Linh khí, tiên khí, pháp tắc, đạo vận, trong rượu này dung hợp rất rất nhiều thứ, bùng nổ ở trong bụng mà ra, hơn nữa còn là từng cơn sóng liên tiếp!
"Ợ...!"
Cổ Tích Nhu nhịn không được, đánh ra một cái ợ kéo ra tương đối dài.
Sắc mặt của nàng lập tức đỏ bừng lên, hận không thể đào ra một cái lỗ để mà chui xuống, hình tượng nữ thần vạn năm của chính mình vậy mà lại bị hủy như vậy, cứ như vậy hủy đi bởi một lần ợ.
Tuy nhiên để nàng ta cảm thấy vui mừng là, theo sát ngay sau nàng ta, những người khác cũng đều đánh ợ ra một cái.
"Ha ha." Lý Niệm Phàm không khỏi bật cười, "Ta nói buổi sáng không thích hợp cho việc uống rượu đi, bởi vì dạ dày còn chưa có thông đây này."
"Lời nói của Lý công tử rất đúng, Mạn Vân thất ... thất lễ."
Tần Mạn Vân thiếu chút nữa oa một tiếng khóc lên, ngượng ngùng muốn chết, không dám nhìn vào Lý Niệm Phàm, cảm giác sống không được yêu thương.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, cái ợ kia đã được quẳng đi, mọi người đắm chìm vào bên trong mùi rượu, lại khó đi quan tâm những chuyện khác.
Lý Niệm Phàm cũng không nói gì, nâng ly đứng dậy, đi về phía trước hai bước, thưởng thức phong cảnh dưới chân, thi thoảng lại nhấp một ngụm rượu, khóe miệng lộ ra ý cười, cảm giác có chút hài lòng.
Lý rượu không lớn, trong lúc uống nhiệt uống huyết, một ly rượu đã nhìn thấy đáy.
Khi nếm rượu chỉ cảm thấy rượu nồng, thơm ngon, lại là bốc lên dồn lên não, xem như dùng linh lực toàn thân đi áp chế thì vẫn như cũ khó có thể khống chế được cỗ bốc lên này.
Sắc mặt của mọi người lập tức có chút đỏ thắm, đầu óc lắc lư, lộ ra một chút vẻ say rượu.
Một cỗ tiên lực và cảm ngộ pháp tắc theo độ mạnh của rượu tan ra, bắt đầu tán loạn ở trong đại não, pha trộn vào nhau.
Cổ Tích Nhu chưa từng nghĩ tới, chính mình thế mà lại uống say, đại não vang lên ông ông, giống như có núi lửa đang phun trào ở trong đó, chờ tới lúc lấy lại tinh thần thì con ngươi của nàng đột nhiên co rụt lại, lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.
Thiên Tiên ... trung kỳ?
Từ sau khi phi thăng, thực lực của mình vẫn ở Thiên Tiên sơ kỳ, muốn đột phá thì có rất nhiều khó khăn, bình cảnh này vây lại lâu tới mấy ngàn năm, cứ đột phá như vậy mà không hiểu ra sao cả?
Nàng ta không đành lòng đánh chính mình, mà là đưa tay lêo véo véo khuôn mặt của mình, hốc mắt lập tức có chút ẩm ướt.
Nàng ta nhìn vào những người khác, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ thế mà đều có chỗ đột phá.
Lạc Hoàng từ Phân Thần hậu kỳ tấn cấp tới Hợp Thể sơ kỳ, Tần Mạn Vân thì tới Xuất Thần sơ kỳ, Diêu Mộng Cơ tới Độ Kiếp hậu kỳ. (Cảnh giới này tác giả nhớ nhầm hay sao nên ta sửa cũng không rõ đúng hay không.)
Rượu này ... thế mà có thần hiệu để cho người ta phá vỡ bình cảnh!
Rượu này là thượng cấp là thượng cấp, nghĩ không ra ngay cả bình cảnh cũng vượt luôn!
Cổ Tích Nhu không thể không nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn vào Lý Niệm Phàm đang đứng ở trên boong thuyền nhìn ngắm phong cảnh bên dưới, da đầu hơi có chút run lên.
Nhân vật bậc này, thật sự là quá kinh khủng.
Hắn quá mạnh, thậm chí cường đại tới đã mất đi niềm vui thú trong cuộc sống, khó trách muốn ở lại phàm trần, dựng lên cho mình một cái thân phận phàm nhân.
Nàng ta vội vàng di chuyển ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Linh chu tiếp tục phi nhanh về phía trước, phong cảnh dưới chân cũng theo đó mà biến hóa.
Dọc đường, Lý Niệm Phàm thấy được không ít thôn xóm đổ nát, cũng nhìn thấy sa mạc hoang vu, còn có u cốc u ám tà ác, địa thế biến đổi khó lượng, trong lúc đó, còn có một số tu sĩ tranh đấu lóe lên một cái rồi biến mất.
Thế giới tu tiên, quả nhiên khắp nơi là hung hiểm a, cũng may chính mình ôm đùi tốt, bằng không làm sao có thể thu hoạch được đãi ngộ đi du lịch cùng với các đại lão này.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện, càng là đi về phía bắc, hoàn cảnh cuộc sống dần dần trở nên khắc nghiệt, ngay cả rừng rậm cũng bắt đầu trở nên thưa, biến thành vùng đất cằn cỗi.
Rất rõ ràng, tài nguyên tu luyện chắc chắn cũng kém xa hơn so với những nơi khác.
Niếp Niếp đi vào thế giới tu tiên, tiểu nha đầu này cũng không biết ngậm bao nhiêu đắng a.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất