Chương 271: Ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi thế mà lại muốn đi tán tỉnh sư tổ ta?
Thời gian cứ như vậy từ từ chậm rãi mà trôi qua.
Trong nháy mắt, màn đêm đã buông phủ bao bọc xuống.
Lý Niệm Phàm đang nghỉ ngơi ở trong phòng, cũng không có chìm vào trong giấc ngủ mà là đang chờ đợi, bởi vì hắn biết, buổi tối hôm nay sẽ tới nơi muốn tới.
"Đông đông đông."
Quả nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó, giọng nói êm ái nhẹ nhàng của Tần Mạn Vân từ từ rõ ràng truyền tới, "Lý công tử, công tử đã ngủ chưa?"
"Còn chưa ngủ đây này."
Lý Niệm Phàm mở cửa ra mỉm cười nói, "Đến rồi sao?"
"Vâng, đến rồi, Lý công tử có muốn đi lên trên boong thuyền quan sát không?"
Tiếp xúc với Lý Niệm Phàm lâu như vậy, Tần Mạn Vân hơi lĩnh ngộ được tâm tính của Lý Niệm Phàm, hắn hoàn toàn chính là lấy thái độ dạo trơi hồng trần để du ngoạn, thích ngắm nhìn phong cảnh dọc đường đi, thích hưởng thụ cuộc sống.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Đã tới rồi, vậy thì dĩ nhiên là muốn ra ngoài quan sát xem sao rồi."
Dứt lời, hắn bước chân ra khỏi phòng, hướng về trên boong thuyền mà đi tới.
Mấy người Diêu Mộng Cơ lúc này đều ở nơi này, lập tức cung kính mỉm cười chào hỏi: "Lý công tử."
Nội tâm của bọn hộ vô cùng kích động, sáng sớm làm một ly rượu, đã để cho bọn họ đều nhận được đột phá, cao nhân đối với chúng ta thật sự là quá tốt rồi, chính mình đây là có tài đức gì cơ chứ.
Trong lúc cảm động còn hận không thể xông pha khói lửa đầu rơi chảy máu vì cao nhân.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới điều kiêng kỵ của cao nhân, bọn họ vội vàng đè nén xuống suy nghĩ xúc động trong lòng mình, đối với cao nhân mà nói, tất cả mọi thứ trên thế giới này đoán chừng đều không có cái gì có thể lọt vào mắt đi, chúng ta báo đáp tốt nhất chính là thuận theo ý thích của cao nhân mà làm, để cao nhân có thể chơi tới tận hứng.
"Lý công tử, chỗ kia chính là Xuất Trần trấn." Lạc Hoàng chỉ vào một cái phương hướng, mở miệng nói.
Sở dĩ được gọi là trấn, chính là bởi vì nơi này ở vào phương hướng phía đông bắc, tài nguyên nơi này thiếu thốn, nhân khẩu thì thưa thớt, gần như đều là thành trì nhỏ và các thôn xóm nhỏ, không so sánh được với vẻ phồn hoa của Lạc Tiên thành, sát nhập mấy cái thành trì và thôn xóm lại mới lập nổi thành trấn.
Tuy rằng vẫn không cách nào so sánh với các thành trì lớn, thế nhưng diện tích chiếm tới lại rất rộng lớn
Đêm nay ở Xuất Trần trấn càng là trở nên vô cùng náo nhiệt, hơn nữa so với Thanh Vân Cốc Tỏa Ma đại điển trước đó thì bớt đi mấy phần ngột ngạt, nhiều hơn mấy phần tùy ý và thú vị.
Xem như lúc này là ban đêm thì ở trung tâm của trấn vẫn còn có đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa, còn có các loại lưu quang đủ màu sắc luân chuyển mà qua, pha trộn với tiếng ồn ào náo động, trông bức phong cảnh này giống như đi hội chợ vậy.
Trên bầu trời, thi thoảng có người tu tiên hóa thành độn quang xuyên thẳng qua, giao động lẫn nhau, vô cùng sinh động.
Linh chu xuất hiện khiến đông đảo người tu tiên thi nhau hiện ra vẻ ngạc nhiên và giật mình, không một ai có khả năng đứng ra để mà gây chuyện để mà nói móc, tất cả đều thi nhau lựa chọn né tránh sang một bên.
Không bao lâu sau, linh chu đã hạ xuống đất một cách vững vàng ổn định, không có một chút xóc nảy nào, tuy rằng động tĩnh không lớn, nhưng oanh động quả thực không nhỏ.
Cái này cũng có thể hình dung, một cái trấn thôn quê nghèo khó, đột nhiên có một chiếc xe sang trọng đi tới nơi này, ai cũng phải ngước nhìn, ai cũng phải trầm trồ mà than.
Tuy rằng tham gia đại hội giao lưu tu tiên cũng có các đại lão tới từ bốn phương tám hướng, nhưng là có thể lái linh chu tới đây cũng không phải là nhiều.
Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra được, bên trong tiếng kinh hô còn mang theo một chút vẻ lấy lòng, "Mộng Cơ đạo hữu."
"Hóa ra là Diêu Mông Cơ, Mộng Cơ cung chủ của Lâm Tiên đạo cung a!"
"Hắn thế mà cũng đi tới đây, đại hội giao lưu tu tiên này của chúng ta đây là muốn nóng lên a!"
"Ta cảm thấy các ngươi hoặc là ánh mắt có vấn đề, hay là nội tâm bắt đầu sinh biến thái, các ngươi chỉ nhìn chằm chằm vào lão giả đó thôi sao? Bên cạnh còn có một mỹ nhân lớn như vậy mà không nhìn thấy được sao?"
"Tê --- đó là Tần Mạn Vân, Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung a! Thật đẹp, thật đẹp a!"
"Nữ tử bên cạnh kia là ai? Cũng rất đẹp, rất thành thục, rất tao nhã nha!"
Đông đảo tu sĩ trong sự cung kính lại thi nhau sợ hãi thán phục, vô cùng xoắn xuýt.
Mang theo một loại cảm xúc rất muốn tới lôi kéo làm quen, nhưng lại không dám mà chỉ đứng nhìn từ xa.
"Mông Cơ đạo hữu, không nghĩ tới ngươi lại có thể tới đây, đại giá quang lâm, lập tức làm cho cả đại hội giao lưu tu tiền này tỏa ra ánh sáng rực rỡ a!"
Kèm theo lấy tiếng cười to, mấy đạo thân ảnh khống chế lấy độn quang theo gió mà tới, cầm đầu là một lão giả tóc hoa râm, tiên phong đạo cốt, mang theo nụ cười hòa ái.
Diêu Mộng Cơ vội vàng nghiêm túc một chút, cung kính mở miệng nói: "Thanh Phong đạo hữu."
"Tính toán ra, chúng ta đã có hơn năm trăm năm không gặp nhau rồi." Bên trong đôi mắt của Thanh Phong lão đạo mang theo vẻ thổn thức, nhìn vào Diêu Mộng Cơ thì ánh mắt đột nhiên ngưng tụ lại, khẽ há miệng ra, lộ ra thần sắc khó có thể tin, "Ngươi ... ngươi thế mà đã đột phá tới Độ Kiếp rồi?"
Bởi vì hắn phát hiện, chính mình thế mà hoàn toàn không cách nào nhìn ra được tu vi của Diêu Mộng Cơ, hiển nhiên là đối phương đã hơn xa với hắn.
"May mắn, may mắn." Diêu Mộng Cơ khiêm tốn cười một tiếng, nếu để cho hắn biết mình đã tới Độ Kiếp hậu kỳ rồi thì đoán chừng tròng mắt sẽ lồi ra ngoài đi.
Hơn nữa, chuyện này cũng chỉ đạt thành trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, không có so sánh, chình mình còn không cảm nhận được, lúc này nghĩ lại, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.
Mặt mũi Thanh Phong lão đạo lập tức đầy vẻ cay đắng, há to miệng, "Mộng Cơ tiền ... tiền ..."
Diêu Mộng Cơ lập tức nghiêm mặt nói: "Thanh Phong đạo hữu, ngươi trước kia thế nhưng làm giúp ta không ít, nếu như gọi ta là tiền bối thì xem như trở mặt!"
"Được, được, được." Thanh Phong lão đạo gật đầu không ngừng, sâu trong đôi mắt có chút vui mừng và vẻ cô đơn.
Tiểu tử năm đó kia, ở trong bất tri bất giác thế mà đã vượt qua chính mình, thiên phú của mình quả nhiên rất kém cỏi a, đời này còn trông chờ vào thành tiên sao?
Trái tim của hắn không thể không hung hăng co rúm lại, mình còn có thể nhìn thấy được nàng ta sao?
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, chính mình cũng chỉ là một lão giả một chân bước vào quan tài rồi, nghĩ cái gì vậy a!
Hắn lắc lắc đầu, lại nghe Diêu Mộng Cơ mở miệng nói: "Sư tổ, vị này là Thanh Phong đạo hữu, năm đó sau khi ngươi phi thăng Tiên giới, sư tôn cũng theo đó bỏ mình dưới thiên kiếp, toàn bộ nhờ có sự trợ giúp của hắn, mới có thể vượt qua đủ các loại nguy cơ."
Khuôn mặt Cổ Tích Nhu có chút động, không thể không mở miệng nói: "Ồ? Vậy nhưng phải cảm ơn người ta cho thật tốt."
Giọng nói này ...
Sư, sư tổ?
Toàn thân Thanh Phong lão đạo đều run lên, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cổ Tích Nhu, vẻn vẹn chỉ một cái nháy mắt, nhiệt huyết dâng trào, bên trong đôi mắt đã tuôn ra nước mắt.
Là nàng ta, thật là nàng ta!
Đôi môi hắn khẽ run nhè nhẹ, mơ mộng mở miệng nói: "Cổ ... Cổ tiền bối."
Cổ Tích Nhu hơi sững sờ, "Ừm? Ngươi biết ta?"
Thanh Phong lão đạo run giọng nói: "Cổ tiền bối, ngươi còn nhớ thiếu niên năm đó thiếu chút nữa mất mạng trong miệng yêu tinh dưới Thiên Vân sơn không?"
"Là ngươi?" Cổ Tích Nhu lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngươi không nhận ra ta cũng là bình thường." Thanh Phong lão đạo hiện ra vẻ mặt cay đắng, "Tiền bối vẫn xinh đẹp duyên dáng như trước, mà ta thì đã dần dần già đi."
Vẻ mặt hắn trở nên ảm đạm và vô cùng cay đắng.
Sắc mặt Lý Niệm Phàm hiện ra vẻ cổ quái, rất dễ dàng là có thể nghe ra ý vị bên trong lời nói đó.
Đây chính là một màn tiết mục mỹ nữ cứu anh hùng, tuy nhiên, không thể không nói thế giới tu tiên thật là loạn, câu nói tuổi tác không phải là vấn đề được diễn giải một cách sinh động.
Ở lúc hai mươi tuổi, ngươi coi trọng một tiên tử, đau khổ tu luyện mấy ngàn năm muốn đuổi kịp người ta, kết quả luyện tới tóc mình bạc phơ còn người ta vẫn là tiên tử.
Trên thế giới còn có chuyện nào thảm hại hơn so với chuyện này sao?
Lý Niệm Phàm lắc đầu, không thể không ném một cái ánh mắt đồng tình đối với Thanh Phong lão đạo này.
Tục ngữ nói, nữ đại tam thiên, vị liệt tiên ban, cổ nhân thật không lửa ta.
"Thanh Phong lão đạo, ngươi, ngươi, ngươi ..."
Vẻ mặt Diêu Mộng Cơ đột biến, run rẩy chỉ vào Thanh Phong lão đạo, tức giận tới râu ria đều dựng lên, "Nghĩ không ra ngươi là như vậy! Ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi thế mà lại, ngươi thế mà lại..."
Ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi thế mà lại muốn đi tán tỉnh sư tổ ta? Nếu như mà để cho ngươi tán đổ thì còn tới mức nào? Chẳng phải là nhảy lên lập tức trở thành sư tổ của ta sao?