Chương 272: Ta cảm thấy ngươi đây là đang sỉ nhục ta.
"Lòng lang dạ thú, lòng lang dạ thú a!"
Diêu Mộng Cơ tức giận tới mức không thể nhẫn nhịn được, cảm giác giống như chính mình bị phản bội vậy.
Tức giận nói: "Hóa ra ngươi vẫn luôn còn có một mưu đồ khác! Quả thực chính là câu nói cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cầm thú không bằng a!"
"Mộng Cơ, ngươi nói chuyện phải khéo léo lễ độ một chút."
Cổ Tích Nhu mở miệng, tự nhiên phóng khoáng mà nói: "Suy cho cùng, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, sức hấp dẫn của sư tổ ngươi là ở chỗ này, để cho người khác phải mến mộ cũng là bản thân chẳng thể làm chủ được, còn Thanh Phong a, nên từ bỏ sự ảo tưởng không thực tế này của ngươi đi sớm một chút a, ngươi quả thực là không xứng với bổn tiên tử ta, ngươi cũng già tới mức này rồi, tranh thủ thời gian tìm đạo lữ đi, nếu như sức sống còn đầy đủ, nói không chừng sau này còn có thể lưu lại hậu nhân đó."
Sắc mặt Thanh Phong lão đạo đỏ lên, không phải là bởi vì hắn tức giận, mà là bởi vì hắn cảm thấy xấu hổ, tâm trạng lúc này có hơi chút sụp đổ.
Làm sao mà hắn vừa mới nhìn thấy được bóng hình nhớ thương kia vậy là lại thất thố tới như vậy, không thể khống chế tốt tâm tình của chính mình, lúc này hận không thể lập tức đào ra một cái hố rồi tự chôn mình đi.
"Cổ tiền bối, Mộng Cơ đạo hữu, cách đây không lâu ta trúng phải độc Thất Tâm tán, thi thoảng sẽ lại nói ra những lời nói lung tung, các ngươi tuyệt đối không nên hiểu nhầm, tuyệt đối đừng có để vào trong lòng."
Thanh Phong lão đạo vội vàng bổ cứu, mở miệng nói: "Các ngươi mới tới nơi này, còn chưa có chỗ nghĩ ngơi đi, ta đây sẽ đi sắp xếp chỗ ở cho các ngươi."
Hắn có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, nhân duyên và danh tiếng cũng là rất cao, ở vùng này xem như là tồn tại tương đối có quyền uy, đại hội giao lưu tu tiên này chính là do hắn làm chủ quản.
Diêu Mông Cơ bình phục tâm tình, nhìn về phía Lý Niệm Phàm và kính cẩn trưng cầu ý kiến, "Lý công tử, bây giờ có vào nghỉ ngơi không?"
"Cũng tốt, bây giờ cũng không còn sớm nữa." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, sau đó bổ sung thêm: "Diêu lão, không cần quá phiền phức, cũng không cần quá tốn kém."
"Ta hiểu, Lý công tử yên tâm."
Diêu Mộng Cơ lập tức gật đầu, sau đó cũng không còn khách khí, mở miệng nói: "Thanh Phong lão đạo, tranh thủ thời gian sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho chúng ta đi."
Thanh Phong lão đạo cũng không để ý, tuy nhiên khi hắn nhìn vào Lý Niệm Phàm một chút, lại há to miệng ra, muốn nói lại thôi.
"Sững sờ cái gì mà sững sờ a? Còn không nhanh lên một chút!" Diêu Mộng Cơ vội vàng đẩy Thanh Phong lão đạo một cái, điên cuồng nháy mắt với hắn.
Thanh Phong lão đạo có chút không được hiểu cho lắm, tuy nhiên cũng không phải kẻ ngu, đè xuống nghi vấn trong lòng mở miệng nói: "Các vị khách quý mời đi theo ta."
Lý Niệm Phàm theo đội ngũ mà đi, không khó để có thể nhìn ra được, tu sĩ tham gia loại đại hội giao lưu tu tiên này trông đều có tu vi cũng không tính là cao.
Dọc đường đi, thi thoảng thường có một số tu sĩ có uy vọng cung kính vấn an Diêu Mộng Cơ, rõ ràng, Diêu Mộng Cơ ở trong mắt bọn họ đã xem như là đại lão, mình ngược lại là được nhờ theo.
Huống chi, trong đội ngũ còn có một vị tiên nhân, cảm giác ưu việt lập tức leo lên cao.
Thanh Phong lão đạo thì trong lòng tràn đầy vẻ nghi hoặc, hắn có thể cảm nhận được, không chỉ Diêu Mộng Cơ mà thậm chí ngay cả Cổ Tích Nhu, đều có một loại kính nể xuất phát ra từ nội tâm đối với Lý Niệm Phàm, lúc nào cũng để ý tới nhất cử nhất động của Lý Niệm Phàm, một khi Lý Niệm Phàm cần cái gì hoặc là hỏi cái gì đều sẽ giải quyết ngay lập tức.
Nhưng là, trông thế nào cũng chỉ giống như là một kẻ phàm nhân thôi a.
"Đừng nhìn lung tung bừa bãi a, làm người dẫn đường cho tốt đi!" Diêu Mộng Cơ khẽ nói một tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.
Thanh Phong lão đạo thấp giọng, không thể kìm nén nổi sự hiếu kỳ long lòng mà hỏi: "Mộng Cơ đạo hữu, người này đến cùng..."
"Người này là nhân vật rất lớn ngươi vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng ra được!"
Sắc mặt Diêu Mộng Cơ ngưng trọng lại, sau đó nói: "Không nên hỏi nhiều a, thu hồi lòng hiếu kỳ của ngươi lại, sắp xếp một căn phòng tốt nhất yên tĩnh nhất ở nơi này đi, còn có ... đừng để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy vị cao nhân này! Từ giờ khắc này bắt đầu, ngươi trước tiên ngậm miệng!"
Thanh Phong lão đạo không nói thêm gì nữa, quả tim không tự chủ được mà phù phù phu phù đập nhảy lên, chính vì hắn không ngốc, cho nên ngược lại lại càng căng thẳng hơn.
Cổ tiền bối thế nhưng là một vị tiên nhân chính cống, vậy mà cũng không dám bày ra môt chút vẻ kiêu ngạo hay giá đỡ nào, lai lịch của người này ...
Hắn hít sâu một hơi, vội vàng đè xuống sự rung động trong lòng mình, vừa lo lắng với điều chưa biết, lại vừa có sự mong chờ đối với điều chưa biết này.
Đảo qua mấy con phố náo nhiệt, để Lý Niệm Phàm thưởng thức được nơi này không giống cảnh đêm, rất náo nhiệt rất ồn ào, thậm chí còn được chứng kiến hai tên tu sĩ đang đấu pháp với nhau, ngươi đánh qua ta đỡ đòn ta đánh lại ngươi đỡ đòn, thực lực là không cao, cảnh tượng cũng không hoàn tráng, nhưng thắng ở cái thú vị.
Không bao lâu sau thì đã đi tới chỗ nghỉ ngơi.
Đây là một cái đại viện nằm ở phía tây bắc trung tâm trấn, viện lạc rộng lớn, đình đài lầu các mọc lên, sự yên tĩnh ở trong sự ồn ào náo nhiệt, quả thực là một chỗ không tệ a.
Thanh Phong lão đạo mở miệng nói: "Nơi này chính là chỗ nghĩ ngơi, phòng ở nơi này có nhiều."
Diêu Mộng Cơ nhìn về phía Lý Niệm Phàm mà hỏi: "Lý công tử thế nhưng là chuẩn bị đi nghỉ ngơi luôn sao?"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Quả thật có chút mệt mỏi rã rời, phòng ở đâu vậy?"
"Lý công tử xin mời đi theo ta." Thần sắc Thanh Phong lão đạo lập tức chấn động lên, cung kính mà dẫn đường.
Dẫn Lý Niệm Phàm đi vào trong phòng, Thanh Phong lão đạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Diêu Mộng Cơ, không kịp chờ đợi mà nói: "Mộng Cơ đạo hữu, chuyện này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Việc này không phải chuyện đùa, ngươi đi theo ta đi!"
Diêu Mộng Cơ mang theo Thanh Phong lão đạo đi tới một cái nơi vắng vẻ, tuy nhiên vừa mới mở miệng ra thì lại là hỏi trước: "Thanh Phong đạo hữu, thọ nguyên của ngươi còn bao nhiêu?"
Thanh Phong lão đạo lập tức sững sờ lại, sau đó đôi mắt rủ xuống, cười khổ nói: "Chỉ sợ không đủ ba trăm năm, tu vi cũng không có khả năng lại đột phá thêm một lần nữa, ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng."
Diêu Mộng Cơ nói một cách vô cùng trịnh trọng: "Đừng bảo là ta sẽ không dẫn lối cho ngươi, Lý công tử đã tới nơi này rồi, đây chính là một trận tạo hóa vô cùng lớn trong cuộc đời của ngươi, đột phá bình cảnh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, về phần có thể nắm bắt được trận tạo hóa này hay không thì còn phải dựa vào chính ngươi."
Trong lòng Thanh Phong lão đạo cuồng loạn lên, nghi hoặc mà nhìn vào Diêu Mộng Cơ, "Không không có lừa ta đó chứ?"
"Lần này, ngươi thực sự là gặp may mắn lớn a, vì để cho ngươi tin tưởng những lời ta nói, ta chỉ có thể nhịn đau cắt thịt."
Diêu Mông Cơ than nhẹ một tiếng, sau đó móc ra phần quả quýt mà chính mình cất giữ được, do dự tới tính đi tính lại một lúc lâu, lúc này mới thận trong nhắm mắt mà bắt đầu tách ra một múi nhỏ rồi đưa cho Thanh Phong lão đạo, đau lòng nói: "Đừng khách khí, cầm lấy mà ăn đi!"
Vẻ mong đợi của Thanh Phong lão đạo lập tức trở nên cứng đờ như mất sổ gạo, nhìn vào một múi quýt nhỏ bé kia rồi lại nhìn vào Diêu Mộng Cơ cái vẻ mặt luyến tiếc kia thì đầu óc hắn có chút mộng.
Khóe miệng giật giật một cái, nhịn không được nói: "Mộng Cơ đạo hữu, ta cảm thấy ngươi đây là đang sỉ nhục ta."