Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 274: Hận không thể cướp quả táo từ bên trong miệng của Đại Hắc.

Chương 274: Hận không thể cướp quả táo từ bên trong miệng của Đại Hắc.
Không bao lâu sau, người trên tám cái lôi đài lần lượt thay đổi.
Bọn họ đều là vẻ mặt trịnh trọng, cảm xúc phập phồng, tiên tức tiên nhân xuất hiện phàm trần bây giờ cũng không còn là mới nữa, nhưng có tiên nhân tới đây vẫn như cũ khiến bọn họ rất hồi hộp.
Đang có tiên nhân tới quan sát chúng ta chiến đấu, đây là vinh hạnh cỡ nào a, nếu như được coi trọng, còn không phải một bước lên trời sao?
Đã có lãnh đạo tới thị sát, bất kể như thế nào, chắc chắn phải xuất ra 120% thực lực tới biểu hiện tốt một chút a!
Trong lúc nhất thời, mức độ chiến đấu trên lôi đài đã được đẩy lên cao cả về chất lượng và hiệu ứng, người qua người lại hô to gọi nhỏ rất sinh động.
Đông đảo đệ tử đều là ra hết sức, pháp quyết trong tay biến hóa không ngừng, ánh sáng rực rỡ tỏa rộng ra, các loại hiệu ứng đặc biệt từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa, ngoại trừ đặc hiệu ra, lên đài có tới tám thành đều là soái ca và mỹ nhân, nam thì tuấn lãng tiêu sái, nữ thì cao ngạo lạnh lùng như thần tiên, phối hợp với sự phóng khoáng của người tu tiên, quả thực làm cho người ta trông thấy mà vui tai vui mắt..
Xem như phim truyền hình về thể loại tiên hiệp kim thuật ở kiếp trước cũng không dám diễn như vậy, bởi mất quá nhiều sức lực và chi phí đầu tư quá lớn.
Khiến Lý Niệm Phàm xem tới đã nghiền, đồng thời không thể không cảm khái, tu tiên quả nhiên có thể để cho giá trị thể diện người ta tăng cao, mỹ nữ thì đi đầy trên mặt đất đi.
Có điều, tuy rằng Lý Niệm Phàm không hiểu một chút nào đối với tu tiên, nhưng là so sánh tới xem, trình độ của những đệ tử này quả thực không cao lắm, dù sao hiệu ứng đặc biệt còn có sự chênh lệch quả thật là quá xa đối với cái lần ở Thanh Vân cốc kia.
Ở trên một cái lôi đài lại có hai người tu tiên một người thì ném quả cầu lửa, một người thì ném quả cầu nước, ném lấy nhau ném qua ném lại, ném quên cả đất trời, trông có chút hài hước.
Mọi người theo ánh mắt của Lý Niệm Phàm mà nhìn, tự nhiên cũng phát hiện một đôi kỳ hoa như vậy, sắc mặt Thanh Phong lão đạo lập tức tối sầm lại, vội vàng gọi thủ hạ tới.
Thấp giọng mà quát: "các ngươi làm cái gì? An bài kiểu gì mà có tiết mục như vậy? Ném đống cát chơi nhau sao? Tranh thủ thời gian đổi!"
Một bên, Long Nhi sau khi nếm mấy miếng đồ ăn thì dứt khoát buông đũa xuống, vô cùng đáng thương nhìn vào Lý Niệm Phàm, "Ca ca, ta muốn ăn hoa quả có được không?"
Nàng ta vốn đã kén chọn, lại đi theo bên cạnh Lý Niệm Phàm ăn vào toàn món ngon, khẩu vị tự nhiên càng kén chọn hơn.
"Không thành vấn đề, tuy nhiên cơm vẫn phải ăn!" Lý Niệm Phàm mỉm cười nói, thuận tay đưa cho Long Nhi một quả quýt.
"Gâu gâu gâu!" Dưới chân của hắn, Đại Hắc đang chà sát ống quần.
Lý Niệm Phàm lại bất đắc dĩ lấy ra một quả táo, ném tới miệng của Đại Hắc, "Toàn là loại sành ăn! Được thôi, cũng cho ngươi một quả."
"Xoạt xoạt!"
Đại hắc tùy ý cắn vào quả táo, miệng nhai ngấu nghiến, phát ra tiếng chẹp chẹp và xoạt xoạt giòn vang, đồng thời có nước táo nồng đậm từ trong mồm chó chảy xuôi mà xuống.
Năng lực chịu đựng trong lòng đám người Diêu Mộng Cơ tốt xấu thì cũng được huấn luyện qua, đồng thời cũng thấy được sự khủng bố của Hắc Cẩu, Thanh Phong lão đạo thì không được như vậy, phải nói là hoàn toàn choáng váng, hắn nhìn vào quýt trong tay Long Nhi một chút rồi lại nhìn Đại Hắc đang nhấm nuốt quả táo, kìm lòng không được mà dùng sức để nuốt ngụm nước miếng.
Linh quả bực này, thế mà lại ... thế mà lại ... có thể lấy ra ăn tùy tiện như vậy? Hơn nữa, còn cho chó ăn?
Xa xỉ cỡ nào a, để cho chúng ta những kẻ nghèo hèn này còn mặt mũi nào mà sống a!
Đầu óc của hắn vang lên ông ông, đau lòng tới lá gan rung động, hận không thể cướp đoạt quả táo từ bên trong miệng của Đại Hắc.
Hắn nhìn vào những giọt nước táo rơi xuống đất kia, nếu như không phải có có một chút lý trí, sợ rằng sẽ nằm xuống mà liếm sạch sẽ.
Sau đó, ánh mắt của hắn ngưng trọng lại, rơi vào trên vỏ quýt mà Long Nhi bóc ra, đôi mắt lập tức tỏa sáng.
Hắn trầm ngâm một lát, cuối cũng vẫn là hít sâu một hơi, mang theo vẻ hồi hộp không gì sánh nổi, bình tĩnh lại hòa ái mà mở miệng nói: "Tiểu cô nương, vỏ quýt không có chỗ nào vứt đi a, nếu không để cho ta vứt đi giúp ngươi đi."
Long Nhi thuận tay đưa vỏ quýt tới, "A, tạ ơn."
"Không cần cám ơn, không cần cám ơn!" Giọng nói của Thanh Phong lão đạo cũng đang run rẩy, thận trọng nhận lấy vỏ quýt, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, đi tìm nơi vắng vẻ, cẩn thận cất đi đống vỏ quýt này thật kỹ, chuẩn bị khi trở về sẽ nhấm cháp cẩn thận.
Thu hoạch tương đối khá, thu hoạch tương đối khá a!
Hắn trở lại chỗ ngồi một lần nữa, mọi người đã triển khai thảo luận quanh lôi đài.
Đối với bọn họ mà nói, lôi đài này tự nhiên không có gì đẹp mắt, một đám kiến hôi đang đánh lộn với nhau mà thôi, tuy nhiên thấy Lý Niệm Phàm quan sát tới đầy phấn khởi như vậy thì chắc chắn phải phối hợp theo.
Không chỉ phải phối hợp, còn phải biểu hiện cho tốt, lập tức gánh lên trách nhiệm bình luận cho tốt.
Lạc Hoàng thấy Lý Niệm Phàm đang quan sát một cái lôi đài trong đó, lập tức nói ra lời bình: "Lý công tử, nam tử cầm kiếm kia, kiếm trong tay là một thanh Pháp Khí trung phẩm, không chỉ có thểm chém sắt như chém bùn, hơn nữa còn có thể để cho pháp lực bám vào, tăng lên sự sắc bén, trong tay đối thủ của hắn cầm cũng là một thanh Pháp Khí trung phẩm, tiếng động như tiếng chuông nhỏ có thể để linh lực người ta trở nên hỗn loạn."
Lý Niệm Phàm nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Pháp Khí là luyện chế như thế nào?"
Cái này thế nhưng là lợi hại hơn nhiều so với cái dao mà chính mình chế tạo, nếu như mỗi người một cái thì còn không phải đánh đâu thắng đó sao.
Lạc Hoàng trả lời: "Là dùng bộ bị đặc thù trên thi thể một số yêu tinh và nội đan, tăng thêm thiên tài địa bảo mà luyện chế thành."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, không ngoài dự liệu, điều kiện quả nhiên hà khắc.
Ánh mắt của hắn đảo một cái rơi vào trên một cái lôi đài khác.
Dưới cái lôi đài này có rất nhiều người vây xem, cũng rất náo nhiệt, cũng không phải là bởi vì đánh nhau rất đặc sắc, ngược lại, hai tên tu tiên giả trên lôi đài này thực lực cũng chỉ ở vào cấp độ trung hạ mà thôi, cái quan trọng là bởi vì đẹp.
Hai người đấu pháp này đều là đại mỹ nữ, một người thì dùng thủy pháp, một người thì dùng hỏa pháp, tuy rằng thực lực không cao, nhưng ít ra cũng không giống hai người nhàm chán trước đó cứ ném qua ném lại quả cầu nước với lửa vào mặt nhau như vậy, cũng là đánh cho có đi có lại, váy thì bay tung loạn lên.
Hơn nữa chiếc váy này lại đồng bộ tương ứng với thi pháp, váy là khác biệt, một bộ váy đỏ một bộ váy lam.
Thiếu nữ sử dụng Hỏa pháp trong tay cầm một viên hạt châu màu đỏ rực, mỗi lần bấm pháp quyết đều sẽ mượn nhờ hạt châu màu đỏ rực này khiến cho cường độ hỏa diễm tăng nhiều, hình thành một chuỗi lửa như con rắn vọt bắn mà ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Niệm Phàm nhịn không được mà nở ra nụ cười tươi.
Trong lòng mọi người đột nhiên nhảy lên một cái, Thanh Phong lão đạo không nghĩ ngợi chút nào hỏi: "Không biết vì sao Lý công tử bật cười?"
"Chỉ là nghĩ tới một chút chuyện lý thú, cảm thấy hai nữ tử này có chút thú vị."
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, thấy tất cả mọi người nhìn mình thì chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: "Không biết các ngươi nhìn qua tiết mục phun lửa trong thế gian không, ta vừa rồi đột nhiên cảm thấy nữ tử kia căn bản không cần hạt châu, cầu dầu hỏa trong tay là có thể đưa tới hiệu quả giống như vậy."
"A?"
Tất cả mọi người sững sờ, nhìn vào trên đài, lập tức lộ ra một chút vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
Tựa hồ ... thật là như vậy.
Hạt châu màu đỏ kia dù sao cũng là Trung Phẩm pháp khí, hiệu quả thế mà chỉ tương đương với dầu hỏa?
Lại nghe thấy Lý Niệm Phàm nói tiếp: "Hơn nữa, dầu hỏa vừa vặn có thể khắc chế đối với nước, bởi vì có thể để Hỏa thiếu đốt ở trên nước, nếu như dùng dầu hỏa, có lẽ thắng bại đã phân."
Cái này, cái này. . .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất