Chương 275: Cao nhân đây là đang chỉ điểm chúng ta!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ là người tu tiên, bình thường so đấu đều là pháp lực và pháp bảo, ai sẽ nghĩ ra tới những cách trần tục này?
Cái này ... chỉ là phàm vật thế mà có thể tạo được tác dụng lớn như vậy?
Nguyên lý này phàm nhân đều biết, nhưng bọn họ trước kia thế mà chưa bao giờ từng nghĩ.
Lạc Hoàng nhịn không được bội phục mà nói: "Lý công tử quả nhiên đại tài, một câu điểm tỉnh người trong mộng a."
Tuy nhiên, mọi người tuy rằng sợ hãi thán phục, cũng không có để ở trong lòng, cái nguyên lý này đối với người tu vi cấp thấp mà nói thì quả thực rất thực dụng, nhưng đối với những người đang ngồi ở đây thì lại không hề có tác dụng.
"Thật ra thì chỉ là đạo lý rất đơn giản mà thôi, các ngươi thân ở trên cao, dưới đèn thì tối, không thể chú ý cũng bình thường." Lý Niệm Phàm mỉm cười, thuận miệng nêu lên ví dụ nói: "Giống như Diêu lão thích đánh đàn, nếu như muốn để tiếng đàn càng lan truyền ra đến càng xa hơn thì hoàn toàn có thể để một cái loa ở bên cạnh nha."
Ầm!
Đầu óc Diêu Mộng Cơ, Tần Mạn Vân và Cổ Tích Nhu lập tức nổ.
Lâm Tiên đạo cung tu chính là Nhạc đạo, truyền thừa chính là cầm khúc (bản nhạc, đàn), tiếng đàn to hay nhỏ xưa nay đều không phải dựa vào pháp lực, mà là dựa vào khúc phổ và đàn dùng tới quyết định sao? Lại có thể để một cái loa bên cạnh?
Đúng vậy a, tại sao không đặt cái loa bên cạnh?
Nếu như cái loa này cũng là một cái pháp bảo, vậy uy lực sẽ tăng trưởng tới mức nào?
Tê ——
Da đầu của bọn họ trong nháy mắt run lên, nhìn vào Lý Niệm Phàm, hận không thể quỳ bái.
Cao nhân đây rõ ràng chính là đang chỉ điểm chúng ta a!
Những người khác cũng rung động.
Mọi người cùng nhau mím môi, trong lòng đột nhiên có cảm giác xấu hổ.
Vừa rồi chính mình thế mà chẳng thèm ngó tới loại đấu pháp kia? Nhưng là ngươi nhìn vào cao nhân một chút, rõ ràng thực lực ngập trời, nhưng vẫn xem tới say sưa ngon lành như vậy, đồng thời còn từ bên trong loại chiến đấu này nghĩ ra rất nhiều rất nhiều.
Cái gì là chênh lệch, đây chính là chênh lệch a!
Nhìn nhỏ thấy lớn, suy một ra ba.
Chúng ta so sánh với cao nhân ... không đúng, chúng ta căn bản không có tư cách để mà được so sánh với cao nhân, chúng ta chính là thứ cặn bã a!
Đầu óc của chúng ta thì sao?
Lớn như vậy rồi vậy mà dùng vào việc gì?
Làm sao lại không hiệu nghiệm như vậy đây?
Diêu Mộng Cơ vội vàng chân thành nói: "Một lời nói của Lý công tử quả nhiên giống như thể rót vào đầu vậy, để cho ta hiểu ra, thụ giáo."
Lý Niệm Phàm không thể nín được cười, trêu ghẹo nói: "Ha ha, Diêu lão lời này của ngươi xem như là quá rồi, chẳng lẽ ngươi thật muốn dùng loa để nâng cao tiếng đàn? Có thử một chút tại đây hay không để xem có thể mở rộng được bao xa?"
Một bên, Cổ Tích Nhu thì khẽ lật cổ tay, xuất hiện hai dạng đồ vật.
Một cái thì là cái lồng màu lam, một cái thì là cây quạt màu đỏ.
Nàng ta mở miệng nói: "Khó được có duyên, Thanh Phong, hai thứ đồ này, một cái chủ công thuộc tính Hỏa, một cái lại phòng thuộc tính Thủy, ngươi giúp ta tặng cho hai cô nương kia đi."
Hai thứ này đều là Pháp Bảo trung phẩm, đối với nàng ta mà nói thì hoàn toàn chính là gân gà, ngay cả đồ chơi cũng không bằng.
Hiện tại bởi vì hai thiếu nữ kia mới có thể để cho cao nhân nói ra lời lỹ chí lý như vậy, có thể so với một cơ duyên to lớn, thuận tay ban thưởng vẫn là nên.
Lý Niệm Phàm kinh ngạc nhìn vào nàng ta, không thể không chẹp miệng một cái.
Làm một vị tiên nhân thật là kiêu ngạo a, giàu nứt đố đổ vách, trong lòng chỉ cần cao hứng, há mồm có duyên là sẽ đi tặng pháp bảo cho người ta, trang bức cỡ nào a, đáng tiếc chính mình cũng chỉ có thể đi theo sau lưng gọi trâu bò.
Đây chính là thế giới của đại lão sao?
Thanh Phong lão đạo không dám thất lễ, tự mình bay lên mà xuống, giao hai kiện pháp bảo này vào tận trong tay hai thiếu nữ kia.
Hai thiếu nữ lập tức mừng rỡ như điên, vội vàng ngừng chiến đấu, làm một cái lễ quỳ lạy cung kính hướng về phía lâu tháp.
Pháp Bảo và Pháp Khí, lệch một chữ thế nhưng lại là ngày đêm khách biệt, huống chi đây còn là Pháp Bảo trung phẩm, xem như tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng phải xem như trân bảo đi!
Không nghĩ tới chính mình thế mà có thể đạt được sự thưởng thức của tiên nhân, quả thực không khác gì miếng bánh từ trên trời rớt xuống.
Đừng nói các nàng, xem như ngay cả tông môn đằng sau bọn họ cũng kích động không thôi, tông chủ tự mình đứng ra bái ba bái về phía lâu tháp.
Lý Niệm Phàm nhìn vào trong mắt, lại vừa muốn cười lại vừa có cảm giác quen thuộc không hiểu.
Có loại cảm giác như đang xem truyền hình trực tiếp tiết mục đại lão khen thưởng, nếu như hai thiếu nữ kia lại một câu lão trâu bò thì hoàn mỹ.
Những người khác không nghĩ tới tiên nhân thế mà thật sẽ ban thưởng cho đồ vật, lập tức đỏ ngầu cả mắt, động lực đột nhiên đẩy lên cao trào, hận không thể lấy ra tất cả vốn liếng ra để biểu diễn, thuận tiện treo lên đầu một cái bảng hiệu cầu khen thưởng.
Cảnh tượng tự nhiên càng đặc sắc hơn, đánh nhau thêm các loại hiệu ứng đặc biệt, để Lý Niệm Phàm xem tới đã nghiền, ý tứ hơn nhiều so với việc cứ buồn bực ở Tứ Hợp viện dựa vào trí tưởng tượng của mình mà xem tivi
Mọi người ăn ăn uống uống, cười cười nói nói, còn có thể quan sát biểu diễn, thời gian trong lúc vô tình cứ vậy mà trôi qua.
Đảo mắt cái trời đã tới buổi chiều.
Đúng lúc này, không có một chút dấu hiệu nào, mấy đạo độn quang từ đằng xa bắn nhanh mà tới, một cỗ khí thế dọa người ầm vang buông xuống, để bầu không khí náo nhiệt hài hòa trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, ngược lại đổi thành một bầu không khí ngột ngạt bao phủ toàn trường.
Sau đó, một tên lão giả áo bào xám lăng không đứng ở trên không trung, đôi mắt sắc bén như ưng, từ trên cao nhìn xuống.
Ở đằng sau hắn, còn có sáu tên tu sĩ đi theo, khí thế cũng đều không yếu, cũng không biết là đang tìm kiếm cái gì.
Đôi mắt lão giả áo xám hiện vẻ lạnh lùng, khẽ mở miệng nói: "Nàng ta tuyệt đối đi về phía cái phương hướng này, tìm kiếm cho ta!"
"Sưu!"
Sáu tên tu sĩ đằng sau hắn lập tức khống chế lấy độn quang, tản ra xung quanh mà đi, lấy xu thế thiên la địa võng mà càn quét.
Thanh Phong đạo nhân trước một khác trên mặt còn mang theo nụ cười vui mừng, lúc này đã tái xanh tái mét xuống, tức giận tới toàn thân đều đang phát run lên.
Chính mình vì để cho cao nhân hài lòng, có bao nhiêu cố gắng thì dùng bấy nhiêu cố gắng ngươi có biết không?
Mắt thấy hoạt động biểu diễn hôm nay sắp kết thúc một cách tốt đẹp, cao nhân cũng rất hài lòng, ngươi lại chỉnh cho ta một màn yêu thiêu thân như thế?
Ngươi đây là có thù với ta sao!
Nhất là, một đạo độn quang trong đó thế mà trâu bò nghênh ngang bay tán loạn thẳng tới chỗ lâu tháp kia mà tới.
Thanh Phong đạo nhân cuối cùng không thể nhịn được nữa, nổi điên.
"Cẩu vật không biết sống chết, cút cho ta!"
Trong đôi mắt hắn lóe lên vẻ sắc bén, đưa tay vung lên, lập tức có cuồng phong gào thét mà tới, gió lốc vô tận ở trên không trung hình thành một cái chưởng ấn to lớn, giống như đập ruồi, đập về phía cái độn quang kia mà ra.
Độn quang kia còn đang trên đường phi hành tới, còn chưa kịp phản ứng lại thì lấy tốc độ nhanh hơn tốc độ bay tới mà bay ngược ra đằng sau, chớp mắt một cái đã biến mất, không biết là bay về hướng nào.
Sắc mặt lão giả áo xám kia trầm xuống, ánh mắt như điện, nhìn về phía lâu tháp, quát lên: "Là ai?"
"Là ta!"
Thanh Phong đạo nhân cũng trầm mặt xuống, đầu tiên bái một cái làm ra vẻ áy náy với Lý Niệm Phàm và mấy người một cái sau đó bay ra ngoài, gầm nhẹ nói: "Hầu Tinh Hải, nơi này chính là nơi tổ chức đại hội giao lưu tu tiên, ngươi tới đây giương oai, có biết xông họa lớn ngập trời không?"
"Ha ha, Thanh Phong đạo hữu, xin lỗi."
Hầu Tinh Hải mỉm cười, thái độ vẫn rất cường ngạnh, "Ta tới đây chỉ là vì tìm một tiểu nữ hài mà thôi, cũng không có ác ý, còn xin tạo thuận lợi cho."