Chương 280: Không cần phải lo lắng cho ta, phun máu là nghề của ta rồi!
"Tê —— "
Đám người Diêu Mộng Cơ nhìn thấy mà tê cả da đầu, cả người phát lạnh.
Tuy nhiên, tuy rằng hoảng sợ, nhưng bọn hắn lại không có một chút ý đinh cầu xin tha chết nào.
Diêu Mộng Cơ đưa tay, cũng lấy Thiên Tâm cầm ra, khấy động dây đàn, tiếng đàn du dương mà ra, bí mật mang theo ý chí kiên định trong nội tâm của hắn, hợp tấu với Cổ Tích Nhu.
Lạc Hoàng cũng sầm mặt lại, hắn móc bát vàng của chính mình ra, bấm pháp quyết, hỏa diễm đỏ như lửa từ trong bát vàng tràn ngập mà lên, hóa thành Long Hỏa, bay quanh mọi người một vòng rồi giương nanh múa vuốt hướng về phía Huyền m thần thủy kia mà đi.
"Tư —— "
Hỏa diễm vừa mới chạm vào Huyền m thần thủy đã phát ra một tiếng vang nhỏ, sau đó biến thành từng luồng khói xanh mà tiêu tán, không có một chút lực chống đỡ nào.
Sắc mặt Lạc Hoàng trầm xuống, mặc dù đây là cái kết đầy cam chịu nhưng nhưng vẫn như cũ cảm nhận được một trận bất lực.
"Khanh khanh khanh!"
Tiếng đàn của Diêu Mộng Cơ và Cổ Tích Nhu tương tác với nhau mà lên, giống như tạo thành ngàn vạn sợi tơ, dập dờn ở trong không trung, ngưng tụ thành từng đợt gợn sóng, khuếch tán mà ra, bao phủ mọi người ở dưới tiếng đàn, như là một cái vòng bảo hộ.
"Ào ào ào!"
Huyền m thần thủy phun trào, như là một con sông nhỏ bao bọc xung quanh mọi người, ở trong quay cuồng đánh ra sóng lớn, như là cái miệng lớn của một con dã thú, muốn thôn phệ mọi người.
Diêu Mộng Cơ và Cổ Tích Nhu rõ ràng càng ngày càng tốn sức, phạm vi mà tiếng đàn có thể ngăn cản cũng càng ngày càng nhỏ.
"Ha ha ha, đừng có làm chống cự vô nghĩa gì nữa a?" Lão giả gầy còm nở ra một nụ cười tàn nhẫn, sau đó nói: "Tu sĩ chúng ta, tìm kiếm may mắn và tránh đi điều xấu xảy ra với chính mình, lựa ý hùa theo đại thế, hiện tại cầu xin tha thứ còn kịp!"
"Cầu xin tha thứ cái đầu già của ngươi!"
Lạc Hoàng chửi ầm lên, chỉ hận chính mình vô năng.
Hắn nhìn vào cái bát vàng của mình, trong mắt lại là lóe sáng lên, đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra!
"Thanh Phong lão đạo, đừng có ngẩn người ra như thế, tranh thủ thời gian giúp ta một tay đi!"
Vừa dứt lời, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bát vàng trong tay theo tiếng mà nát, sau đó mảnh vỡ bắt đầu dung luyện gây dựng lại.
Thanh Phong lão đạo sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: "Lạc Hoàng, ngươi đang làm cái gì? Tự làm nát pháp bảo bản mệnh?!"
"Nát thì nát, ta từ bỏ! Ngươi quên lời nói của cao nhân sao? Loa, chúng ta bây giờ cần phải làm ra một cái loa tới tăng phúc tiếng đàn của bọn họ!"
Khóe miệng Lạc Hoàng xuất hiện vết máu, cắn răng nói: "Ngươi đừng có ngây người như vậy, chẳng lẽ ngươi lại sợ chết rồi sao?!"
"Ta sợ chết? Ta chỉ còn lại có ba trăm năm thọ nguyên, có chết hay không lại có quen hệ gì? Ta có gì mà phải sợ?"
Thanh Phong lão đạo lập tức xù lông lên nói một cách hiên ngang, "Trước khi ta chết còn có thể được chiến đấu với tiên nhân, hơn nữa còn là cuộc chiến vì bảo vệ Nhân tộc vì phàm trần vì chính nghĩa, ta kiêu ngạo! Ta chết có ý nghĩa!"
Sau đó, hắn không nói hai lời, trong tay xuất hiện một cái chuông gió màu xanh, sau đó thì trực tiếp làm nứt ra!
"Pháp bảo bản mệnh của hai người chúng ta kết hợp lại! Pháp bảo bản mệnh của ta chủ là gió, có thể làm cho tiếng đàn truyền tới càng xa!"
Khóe miệng Thanh Phong lão đạo mang theo vẻ điên cuồng, "Tới! Ngưng!"
Hai cái pháp bảo dung hợp nhanh chóng, chẳng mấy chốc ngưng tụ thành một cái loa phóng thanh rất lớn, trên đó còn lập lòe ánh sáng, đang lọc tiếng đàn, âm thanh đột nhiên tăng lên hơn năm lần!
"Khanh khanh khanh!"
Tiếng đàn như nước thủy triều, gợn sóng to lớn gần như khiến không gian xuất hiện ba động, từng lớp từng lớp gạt Huyền m thần thủy mở ra!
"Ha ha ha, Lạc Hoàng ta vẫn có chút dùng được a!" Lạc Hoàng lập tức vui mừng cười to.
"Ai!"
Đúng lúc này, theo một tiếng thở dài vang lên, bộ tự thiếp trong tay Niếp Niếp cũng tự động bay lên trời, phát ra ánh sáng rực rỡ, bao phủ mọi người.
Bức tự thiếp mở ra, tự thiếp hiển hóa, lão giả tiên nhân râu trắng tóc bạc kia lại xuất hiện một lần nữa, bóng mờ tung bay ở trên không trung.
Niếp Niếp nhìn vào hắn, vội vàng nói: "Tiên nhân gia gia!"
"Niếp Niếp, ta được chủ nhân ban ân thu hoạch được một sợi thần trí, thật ra thì chính là hộ đạo cho ngươi."
Lão giả nhìn vào Niếp Niếp, mắt lộ ra vẻ hiền lành, "Hiện tại thời cơ đã tới, cuối cùng hãy để ta giúp ngươi hoàn thiện đạo lộ của mình!"
Tiên khí dập dờn quanh người hắn, ánh sáng màu trắng mang theo tiếng đàn chiếu rọi xuống, bao phủ Huyền m thần thủy ở xung quanh vào bên trong.
Một cỗ Thôn Phệ pháp tắc hiện lên, bắt đầu thôn phệ Huyền m thần thủy!
Chỉ có điều, Huyền m thần thủy là tồn tại bực nào, sinh ở nơi tuyệt cảnh, lớn ở bên trong tử vong, trời sinh có đặc tính ăn mòn vạn vật, xem như Chân Tiên nhìn thấy thì cũng phải né tránh ba phần.
Theo hắn hấp thu Huyền m thần thủy, thân thể của lão giả càng ngày càng hư ảo, giống như gặp gió thì sẽ phiêu tán.
"Tiên nhân gia gia." Niếp Niếp vội vàng lấy bộ tự thiếp xuống, lại phát hiện chữ viết trên đó đã biến mất, biến thành tờ giấy trắng.
Lão giả sắc mặt lạnh nhạt, "Ngươi đã đi vào con đường thôn phệ, chỉ riêng có thôn phệ mỗi pháp lực thì làm sao có thể đi được lâu dài? Nên thôn phệ vạn vật trong thế gian, đừng nói Huyền m thần thủy, Tam Muội chân hỏa, Kim Ô chi hỏa ngươi cũng có thể nuốt!"
Hắn đây là đang dùng bản thân, tới giúp Niếp Niếp thu hoạch được kinh nghiệm thôn phệ, hoàn thành đạo lộ.
"So át chủ bài?"
Lão giả gầy còm cười, hắn đưa tay làm ra một chiêu, vòng tay kia lập tức trôi nổi ở trước ngực của hắn, sau đó, một cỗ uy áp cực kỳ khủng bố đột nhiên bộc phát ra từ bên trong vòng tay!
Khí tức này vô cùng lạ lẫm, có thể xác định, cũng không phải là tới từ phàm trần, giống như là truyền tới từ Tiên giới, lấy vòng tay làm vật dẫn!
Sắc mặt Cổ Tích Nhu đột nhiên thay đổi lớn, run giọng nói: "Hậu Thiên Chí bảo này cũng không phải là của ngươi!"
"Tự nhiên không phải, Huyền Thủy hoàn chỉ là chủ tử của ta cho ta mượn sử dụng thôi." Lão giả gầy còm lắc đầu, thương hại nói: "Hiện tại đã để cho chủ tử của ta tự mình xuất thủ, các ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
"Soạt!"
Huyền Thủy hoàn run rẩy kịch liệt, mực nước Huyền m thần thủy cũng theo đó mà đột nhiên tăng vọt, ở trong phun trào, mặt nước màu bạc kia thế mà ngưng tụ thành một con long to lớn màu bạc, bao bọc mọi người lại, lượn vòng quanh mọi người, quấn quanh lấy, miệng Long mở to ra, giống như ngay sau đó có thể thôn phệ mọi người.
Mượn nhờ Huyền Thủy hoàn, cách khoảng cách vô tận, người này chỉ tiết lộ ra một chút khí tức, lại để uy lực của Huyền m thần thủy bạo tăng, không gian sinh tồn của mọi người trong nháy mắt bị áp súc tới cực hạn.
"Phốc!"
Sắc mặt Diêu Mộng Cơ tái nhợt như tờ giấy, phun ra một ngụm máu tươi, trong con mắt, ánh mắt tan rã, mồ hôi lạnh rơi xuống như thác nước.
Động tác trên tay của hắn liên tục không ngừng, tự mình nói: "Không cần phải lo lắng cho ta, phun máu là nghề của ta rồi, phun ra đã phun thành quen rồi."
Bên trong Xuất Trần trấn.
Lý Niệm Phàm chậm rãi ra khỏi phòng, nhìn về phía chân trời xa xa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ai hứng thú cao như vậy, đêm hôm khuya khoắt thế mà mà lại còn có thể đánh đàn?"
Trong đại viện, Tần Mạn Vân đứng ở bên ngoài viện của Lý Niệm Phàm, trong lòng lo lắng như lửa đốt.
"Là tiếng đàn của sư tôn, tiếng đàn vội vàng, hiển nhiên là đang đấu pháp với người, mà lại là ... đấu sinh tử!" Nàng ta ở trong sân bồi hồi không ngừng, cắn môi, đôi bàn tay trắng như phấn chặt lại lỏng, nới lỏng lại chặt.
Nàng ta rất muốn đi giúp một tay, nhưng là khắc chế lại.
Sư tôn và sư tổ cùng một chỗ, nếu như hai người bọn họ đều không thể ứng đối, chính mình đi tới không chỉ không giúp được việc gì, ngược lại sẽ còn trở thành vướng víu.
Làm sao bây giờ? Ta có thể làm sao?
Nàng ta nhìn vào chân trời nơi tiếng đàn truyền tới một chút rồi lại nhìn vào cửa viện (viện là có nhà có cả sân bao quanh bởi tường rào) nơi Lý Niệm Phàm nghỉ ngơi một chút, không biết nên đi quấy rầy cao nhân hay không.
Bất kể như thế nào chắc chắn không thể quấy nhiễu cao nhân thanh tu, nếu như trêu tới cao nhân không hài lòng vậy thì càng không có khả năng cứu người.
Tuy nhiên Cẩu đại gia ở ngay trong viện của cao nhân, ta có thể đi cầu Cẩu đại gia!
Nàng ta nghe thấy tiếng đàn, cảm nhận được tiếng đàn càng ngày càng gấp rút, giống như đã tiến vào tuyệt cảnh, đang liều chết đánh cược một lần, ánh mắt của nàng ta bỗng nhiên kiên định lên, lộ ra ý chí quyết tử, quyết không thể trơ mắt nhìn sư tôn và sư tổ chết!