Chương 279: Thăm dò trong ván cờ, Huyền m thần thủy
"Tự mình xuất thủ cái rắm! Ngươi cái lão không biết xấu hổ này!"
Ngay tại lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, một cỗ khí tức dọa người xen lẫn lửa giận ngút trời hướng về nơi này tuôn ra mà tới.
Cái mông Thanh Phong lão đạo gần như đều muốn bốc khói, gấp đến độ không chịu được, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Mặc, trong tay bấm lên pháp quyết, lập tức cuồng phong gào thét mà tới.
Sau đó đưa tay vung lên, cuống phong ngưng tụ thành một cái bàn tay rất lớn, vỗ về phía Vân Mặc!
Sắc mặt Vân Mặc trầm xuống, trường bào màu đen trên người lập tức phát ra một chùm ánh sáng, rung động theo gió, vầng sáng tỏa ra xung quanh hình thành một cái vòng bảo hộ, cách trở cuồng phong ở bên ngoài.
Hắn nhíu mày chất vấn: "Thanh Phong đạo hữu, ngươi đây là có ý gì?"
"Ngươi gỏi ta là có ý gì? Ta còn chưa có hỏi ngươi đây!"
Thanh Phong lão đạo lên cơn tức giận, vội vàng nói: "Ta và ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi lại muốn hại ta!"
Trong khi nói chuyện, trên tay hắn lại bấm pháp quyết một lần nữa, hỏa diễm màu đỏ thắm bành trướng mà ra, hóa thân thành một chuỗi hỏa diễm to lớn như một con long dài, theo cuồng phong, bao bọc Vân Mặc vào bên trong.
"Làm càn!"
Bên cạnh Vân Mặc, vẻ mặt bốn người khác đều sững sờ, sau đó biến thành độn quang vây quanh Thanh Phong lão đạo vào giữa.
Quanh thân Vân Mặc thì có một lớp hơi nước bao vây lấy, chậm rãi từ trong hỏa diễm đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Thanh Phong lão đạo: "Ngươi nổi điên lên làm cái gì? Làm sao thành ta hại ngươi rồi?"
"Tiểu nữ hài mà ngươi muốn bắt này, không phải là đang hại ta thì là cái gì?" Vẻ mặt Thanh Phong lão đạo trở nên âm trầm như nước, cắn răng nói: "Tiểu nữ hài này là một tồn tại cấm kỵ nhận làm muội muội, ngươi vậy mà dám động tới nàng ta?!"
Vân Mặc khó có thể tin nhíu mày, "Tồn tại cấm kỵ? Là ai?"
"Ngươi không có tư cách biết! Cút xuống nói chuyện với ta!"
Một bên, một giọng nói lạnh lẽ vang lên, sau đó, trên bầu trời tầng mây phun trào, ngưng tụ thành một bàn tay như một ngọn núi nhỏ, bàn tay trôi nổi ở trên đỉnh đầu Vân Mặc, sau đó đột nhiên vổ xuống dưới!
"Ầm!"
Vân Mặc căn bản không thể làm ra một chút phản kháng nào, thân thể không hồi hộp một chút nào từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống, nặng nề rơi đập vào trên mặt đất, "Oa" một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, trường bào màu đen trên người kia cũng trở nên ảm đạm phai mờ.
Thân hình Cổ Tích Nhu, Lạc Hoàng và Diêu Mộng Cơ xuất hiện ở bên cạnh Niếp Niếp, cảm xúc chập trùng không ngừng, còn may mà tới kịp thời.
Vân Mặc phát lạnh toàn thân, vô cùng kinh hãi nhìn vào người tới.
Tiên... Tiên nhân?
Tiểu nữ hài này rốt cuộc là ai, thế mà được tiên nhân chiếu cố?
Niếp Niếp nhìn thấy Lạc Hoàng thì lập tức kinh hỉ vạn phần, "Lạc Hoàng thúc thúc."
Sau đó há to miệng mà khóc lớn lên.
"Được rồi, đừng khóc, chúng ta tới làm chỗ dựa cho ngươi." Lạc Hoàng cười nói, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Mặc, "Vân tông chủ, hiện tại đã có thể nói chuyện đàng hoàng được hay chưa?!"
"Đúng... Thật xin lỗi."
Toàn thân Vân Mặc run lên, vội vàng trở nên khiêm tốn tới cực điểm, cười làm lành, vô cùng cung kính mà nói: "Ta không biết vị cô nương này là bằng hữu của các vị đạo hữu, ở trong đó chắc chắn có hiểu lầm."
Hốc mắt Niếp Niếp đỏ lên, không cam lòng nói: "Lạc Hoàng thúc thúc, Thiên Dương tông giết sư phụ ta!"
"Không phải, không phải ta, ta không có!"
Vân Mặc tê cả da đầu, dọa tới tim gan sắp nứt cả, lắc đầu điên cuồng, tranh thủ phủ nhận.
Lạc Hoàng không có đi để ý tới hắn, mở miệng hỏi Niếp Niếp: "Niếp Niếp, chuyện gì xảy ra?"
Niếp Niếp mở miệng nói: "Lúc đầu ta đi theo sư phụ tới tham gia đại hội giao lưu tu tiên, trên đường đi phát hiện một cái động thần bí, cho nên đi vào tìm kiếm cơ duyên, ai có thể nghĩ tới Hầu Thanh Văn cũng dẫn cả một đám người tới đây, không nói hai lời đã hạ sát thủ đối với chúng ta, ở trong giao thủ giết chết sư phụ của ta!"
Nàng ta dừng một chút, trong giọng nói có chút kích động, "Tuy nhiên ta nhớ rõ ta cũng giết hắn, làm sao mà hắn lại không chết?"
Giọng nói của Cổ Tích Nhu ung dung truyền ra, "Vân tông chủ, còn chờ cái gì? Chẳng lẽ muốn chúng ta tự mình đi tới quý phái mời Hầu Thanh Văn sao?"
"Tiên tử đại nhân chờ một chút, ta đây sẽ để cho người của ta đi gọi bọn hắn tới!"
Vân Mặc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy, "Tuy nhiên ta tuyên bố trước, việc này hoàn toàn không có liên quan gì tới ta, ta cái gì cũng không biết, ta là bị lừa bịp, ta cũng là người bị hại a!"
"Tông chủ, ta đi gọi bọn họ!"
Bốn người khác sớm đã bị dọa tới hồn vía lên mây, gần như là không kịp chờ đợi, kêu một tiếng lập tức chạy trối chết, rời khỏi cái nơi thị phi này.
Thật là đáng sợ.
Chỉ để lại một mình Vân Mặc, một ngày dài bằng một năm, bồi hồi ở bên trên biên giới giữa sinh và tử.
Cũng may cũng không mất bao lâu đã có độn quang vội vàng mà tới.
Sắc mặt Hầu Tinh Hải hơi trắng bệch, trong tay còn nâng một tên thiếu niên.
Vân Mặc lòng đầy vẻ lo lắng, lập tức tìm được chỗ tháo nước, vội vàng quở trách: "Hâu Tinh Hải, ngươi quả thực chính là heo! Sinh ra heo con, làm ta chọc tới người nào?"
Hầu Tinh Hải vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại cảm thấy cổ tay của mình đau xót, sau đó tinh khí toàn thân xói mòn nhanh chóng, thân thể nhanh chóng khô quắt lại.
Hắn khó có thể tin nhìn vào con của mình, sinh cơ tan rã một cách nhanh chóng.
"Hương vị tu sĩ phàm trần quả nhiên không tốt."
Hầu Thanh Văn liếm bờ môi của mình, đôi mắt hoàn toàn trở nên đỏ đậm, thân bể ban đầu lại từ từ cất cao, thân thể lại là thon gầy từng chút một, trong nháy mắt đã biến thành một lão giả gầy còm.
Hắn cười quái dị vài tiếng, nhìn về phía Cổ Tích Nhu, "Tuy nhiên còn may, nơi này còn có một vị tiên nhân."
"Cái này, cái này. . ."
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cảm nhận được khí tức âm tà kinh khủng tỏa ra từ trên người lão giả kia, đều là lộ ra vẻ sợ hãi.
Theo lão giả gầy còm này xuất hiện, bầy trời cũng theo đó mà trở nên tối xuống, trên bầu trời, một đám mây đen chậm rãi hiển hiện ra, bao phủ mọi người vào trong đó.
Sắc mặt Cổ Tích Nhu đột nhiên thay đổi, "Ngươi là ai?"
"Ta là một người câu cá, xem ra mồi câu lần này không tệ."
Lão giả gầy còm cười ha ha, trong đôi mắt léo lên vẻ lo lắng, mở miệng nói: "Tuy nhiên các ngươi cũng không cần căng thẳng, ta biết sau lưng các ngươi có người, tới đây cũng không phải là vì trở mặt, nói không chừng giữa lẫn nhau còn có thể trở thành bằng hữu."
Vẻ mặt Cổ Tích Nhu không thay đổi, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, "Nếu như giao hảo, không cần sử dụng loại thủ đoạn này?"
Lão giả gầy còm mở miệng nói: "Chỉ là chết mất mấy con kiến hôi mà thôi, lại có thể để cho thế cuộc càng sáng tỏ hơn, chiếm thượng phong, cớ sao mà không làm?"
Cổ Tích Nhu nhíu mày lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chính ta phải hỏi các ngươi mới đúng, người sau lưng các ngươi đến cùng muốn làm gì?"
Lão giả gầy còm dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhân Hoàng sinh ra, con đường tiên phàm được mở ra, khí vận Nhân tộc phóng đại, ngươi cũng đã biết người sau lưng ngươi là đang nghịch thiên mà đi? Con đường tiên phàm đoạn tuyệt lại đúng lúc gặp Ma tộc xâm lấn, rõ ràng, phàm trần là bị ném bỏ, khí vận Nhân tộc cũng bắt đầu đi theo chiều hướng mạt lộ mà phát triển, đây là nhận thức chung của rất nhiều đại lão, cao nhân sau lưng ngươi đột nhiên nhảy ra đảo loạn thế cục, kết quả chỉ sợ sẽ không tốt."
Tất cả mọi người là lần đầu tiên nghe được cái bí mật này, trong lúc nhất thời tâm thần rung động điên cuồng.
Nhất là Diêu Mộng Cơ và Lạc Hoàng, bọn họ lập tức kinh sợ mà toát mồ hôi lạnh cả người, bây giờ suy nghĩ lại một chút, nếu không phải có cao nhân xuất thủ, lúc này phàm trần làm sao có thể ngăn cản Ma tộc, chỉ sợ thật là rối loạn rồi.
Không thể không nói, ở sau khi khiếp sợ, nội tâm của bọn họ càng cảm động càng mừng rỡ hơn, hóa ra cao nhân đây là đang vì Nhân tộc và toàn bộ phàm trần a, thậm chí không tiếc nghịch thiên mà đi!
Bản thân chúng ta là quân cờ của cao nhân, tuy rằng tác dụng cực kỳ bé nhỏ, nhưng nói không chừng cũng tham dự vào trong đó, nói cách khác, chúng ta thế mà tham dự vào công cuộc cứu vớt thế giới?
Đám người Diêu Mộng Cơ lập tức cảm thấy chính mình như thể thăng hoa lên, tâm tình kích động tới cực điểm.
Ô ô ô, cao nhân đối với chúng ta thật sự là quá tốt rồi, chẳng những ban cho nhóm chúng ta tạo hóa, còn mang theo chúng ta đi vào công cuộc cứu vớt thế giới, nghịch thiên mà đi thì lại như thế nào? Lúc này xem như chết vì cao nhân, vậy cũng không có gì đáng tiếc!
Sắc mặt Cổ Tích Nhu ngưng trọng, khẽ nói: "Người sau lưng ta làm cái gì thì liên quan gì tới ngươi?"
Lão giả gầy còm cũng không giấu diếm, cười nói: "Chủ tử nhà ta tò mò, hắn đã làm như vậy chẳng phải cũng đang mưu đồ lấy cái gì? Thiên địa tình thế hỗn loạn bình thường đều mang theo tạo hóa lớn, nếu như hắn có thể chia sẻ với chủ tử nhà ta, có lẽ chủ tử nhà ta còn nguyện ý trở thành bằng hữu với hắn."
Làm bằng hữu với cao nhân? Các ngươi cũng xứng?!
Trong lòng mọi người khinh thường cười một tiếng, Cổ Tích Nhu chỉ muốn vì cao nhân làm nhiều thêm một số việc, bởi vậy hỏi dò: "Tại sao khí vận Nhân tộc lại suy bại, viễn cổ đến tột cùng có chuyện gì xảy ra? Còn có, chủ tử nhà ngươi là ai?"
"Muốn nói lời dụ ta sao?" Lão giả gầy còm nghẹn ngào mà cười, "Đáng tiếc việc này cũng không phải là ta có khả năng biết được, sự kiên nhẫn của ta có hạn, tranh thủ thời gian lấy ra thành ý của các ngươi tới đi! Nói cho ta biết mọi chuyện mà các ngươi biết đi!"
"Thành ý?"
Sắc mặt Cổ Tích Nhu đột nhiên thay đổi, cổ tay vừa nhấc, ở trước mặt nàng xuất hiện một cái cổ cầm, quanh thân bao trùm lấy một lớp linh vận, uy nghiêm mà rực rỡ.
"Khanh!"
Tiếng đàn như nước thủy triều, lập tức bao phủ về phía lão giả gầy còm kia.
Trong lúc nhất thời tràn ngập khí tức giết tróc, gió nổi mây phun, trên trời mây đen đều chịu ảnh hưởng bởi tiếng đàn mà bay tán loạn, hỗn loạn không chịu nổi.
Thành ý tự nhiên là có, tuy nhiên, thành ý của chúng ta là dành cho cao nhân!
Sắc mặt Cổ Tích Nhu ngưng trọng lại, bên trong đôi mắt hiện vẻ kiên định, vội vàng nói: "Các ngươi đi mau, nơi này để ta chặn lại!"
"Không biết tự lượng sức mình! Đã muốn chết, vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi! Hôm nay ai cũng đi không được!"
Trong mắt lão giả gầy gòm hiện lên một chút tàn nhẫn, đưa tay chỉ ra, trước mặt hắn xuất hiện một cái vòng tay màu bạc, vòng tay này lóe ra ánh sáng âm u, trên đó khắc lấy một số đường vân kỳ lạ, trong đó giống như có nước màu bạc đang chảy.
"Soạt!"
Vòng tay xoay chuyển, trôi nổi ở trên không trung, từ trong đó thế mà đã tuôn ra vô số dòng nước màu bạc, tuôn trào mà ra.
Mật độ của dòng nước này cực lớn, trông như thủy ngân, ánh mắt rơi vào trên đó đều cảm thấy một trận choáng váng, giống như ngay cả ánh mắt cũng sẽ bị ăn mòn.
Để cho người ta theo bản năng mà cảm thấy rùng mình.
"Ào ào ào!"
Nước dâng cao kèm theo những con sóng lớn, chỉ trong tích tắc, nó đã vây quanh toàn bộ nơi này!
Mà ở bên trong vòng tay, vẫn có dòng nước đang không ngừng chảy ra, chảy cuồn cuộn về phía mọi người!
Lão giả gần còm nở ra nụ cười lạnh âm trầm nói: "Huyền m thần thủy của ta sẽ bắt đầu từ huyết nhục, mãi cho tới linh hồn, ăn mòn các ngươi tới không còn một mảnh, để các ngươi cảm nhận được thế nào là thống khổ!"
"Hậu Thiên Chí bảo?"
"Cảnh giưới Thiên Tiên hậu kỳ?"
Trong mắt Cổ Tích Nhu lóe lên chút tuyệt vọng, tiếng đàn của nàng một khi tiếp xúc với Huyền m thần thủy thì sẽ trực tiếp bị ăn mòn, chênh lếch quá lớn, căn bản không có một chút tác dụng nào.
Một đám người Vân Mặc sớm đã bị sợ tới choáng váng, run lẩy bẩy trốn ở một bên, cùng nhau quỳ rạp xuống đất, không ngừng cúng bái, cầu khẩn, "Đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng a!"
Vân Mặc vội vàng nói: "Đại tiên, ta nguyện ý phụng ngươi làm chủ, buông tha chúng ta đi, chúng ta không có chút quan hệ nào với bọn họ, chúng tấci gì cũng không biết, chúng ta là vô tội!"
"Đã cái gì cũng không biết thì ta cần các ngươi để làm gì? Muốn làm chó của ta, các ngươi cũng xứng?"
Lão giả gầy còm không có một chút hứng thú nào, tùy ý vung tay lên, lập tức dòng Huyền m thần thủy biến thành còn rắn nhỏ bơi tới trước mặt của bọn hắn.
Chỉ cần một cái chạm vào, thân thể đám người Vân Mặc lập tức rung động điên cuồng, huyết nhục biến mất với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, ngay sau đó ngay cả bộ xương cũng theo đó mà tan rã, không còn lưu lại một chút xíu vết tích nào.