Chương 281: Cao sơn lưu thủy, dư âm còn văng vẳng bên tai
Hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đi tới gõ cửa thì lại nghe kẹt một tiếng, cửa tự mình mở ra.
Lý Niệm Phàm từ trong viện đi ra, nhìn thấy Tần Mạn Vân ở cửa thì đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói: "Mạn Vân cô nương cũng không ngủ sao?"
Trong lòng Tần Mạn Vân cuồng loạn lên, vội vàng nói: "Lý công tử, ngài cũng không ngủ sao?"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Ừm, một mực không ngủ được, nghe thấy tiếng đàn thì đi ra, Mạn Vân cô nương hình như cũng giống như vậy đi."
"Đúng vậy a." Trong lòng Tần Mạn Vân có chút đắng chát.
Nàng ta âm thầm nhìn thoáng qua Đại Hắc đi theo dưới chân Lý Niệm Phàm, xoắn xuýt tới cực điểm, lo lắng như lửa đốt.
Trên trán, đã có mồ hôi lạnh tràn ra, há to miệng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Đúng lúc này lại nghe, Lý Niệm Phàm đột nhiên mở miệng nói: "Mạn Vân cô nương có mang theo đàn không?"
Mang đàn?
Thân thể mềm mại của Tần Mạn Vân lại run rẩy lên, da đầu gần như cũng bắt đầu nhảy lên thình thịch, tốc độ lưu động của huyết dịch tăng lên, không nhịn được nghĩ tới một loại khả năng.
"Mang... Mang theo."
Giọng nói của nàng run rẩy lên, bởi vì thực sự nhịn không được, thậm chí xen lẫn một chút giọng nghẹn ngào.
Nàng ta vội vàng vung cổ tay lên, một chiếc cổ cầm tinh xảo lập tức xuất hiện ở trước mặt, thấp thỏm mà mong đợi nói: "Lý công tử, chẳng lẽ là muốn, muốn ... đánh đàn sao?"
"Ừm, không thể ngủ được, đúng lúc nghe được tiếng đàn, bởi vậy có chút ngứa tay, muốn hòa cùng tiếng đàn đó."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, sau đó nói: "Mạn Vân cô nương, không biết đàn này có thể cho ta mượn đánh không?"
"Có thể, đương nhiên có thể!"
Tần Mạn Vân gật đầu liên tục không ngừng, nhanh chóng tránh người ra, "Mời Lý công tử."
"Đa tạ."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, ngồi ngay ngắn ở trước đàn, đầu tiên là đánh giá một phen.
"Không hổ là đàn của nữ tử, thật đúng là vừa tinh xảo vừa đẹp a, không giống cái đàn ở nhà mình kia, cũng không biết là kết quả của cái niên đại nào, ngoại hình cũ nát không chịu nổi."
Lý Niệm Phàm hít sâu một hơi, khí thế trên người lại đột nhiên biến đổi, một cỗ khí chất xuất trần tràn lan mà ra, Tần Mạn Vân nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm, tay nhỏ không thể không siết chặt lại.
Nàng ta phát hiện, Lý Niệm Phàm tiến vào trạng thái này giống như nhân vật từ trong bức họa đi ra vậy, bối cảnh thế giới này là họa, mà Lý Niệm Phàm từ trong họa đi ra.
Thậm chí, dường như có một khoảng cách giữa đêm đen vô tận này và Lý Niệm Phàm, hắn giống như đã vượt qua tất cả, thoát khỏi sự trói buộc trong thiên địa.
Người trong chốn thần tiên, lúc này mới chân chính là người trong chốn thần tiên a.
Ngay vào lúc Tần Mạn Vân bị làm mê mệt, Lý Niệm Phàm đã đặt tay vào trên đàn, ngón tay nhẹ nhàng kẹp vào dây đàn, khẽ nhấc lên.
"Đinh!"
Giống như tiếng nước suối róc rách, khiến tâm trạng của người ta cũng theo đó mà nhảy loạn, chỉ là đạo âm thanh đầu tiên cũng đã để cho bên tai người ta vang lên tiếng nước chảy, trong đầu cũng từ từ hiện lên một dòng suối nhỏ.
"Đinh, đinh, đông, đông —— "
Lý Niệm Phàm khuấy động lấy dây đàn, thân hình phiêu dật, mười ngón cũng không dồn dập, như là tinh linh đang khiêu vũ ở trên đàn vậy, cả người toát ra một loại cảm giác mãn nguyện nhẹ nhàng.
Đêm lạnh như nước, yên tĩnh im ắng, giống như đi theo tiếng đàn này bắt đầu chảy xuôi.
Mà ngay cả ánh trăng trên trời cũng trở nên càng thêm sáng suốt.
Vạn vật đều im lặng, chỉ có tiếng đàn róc rách này.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt Tần Mạn Vân đã bắt đầu trở nên mê ly, chìm trong say đắm, không cách nào tự kiềm chế.
Nàng ta giống như thấy được núi cao nhô lên, như gặp nước chảy róc rách, cả người lang thang trong rừng, tâm hồn như được nhận lấy từng cơn sóng gột rửa.
Thời gian dần trôi qua, tiếng đàn hơi đổi, thoáng nhảy vọt lại chuyển thành phong cách ưu mỹ thanh thoát.
Như bao dòng nước hòa vào nhau cùng nhau chảy, tiếng côn trùng kêu vang tiếng chim hót giao thoa mà xuống, mượt mà mà tinh tế tới tỉ mỉ.
Ngay sau đó, nhịp điệu bắt đầu dao động, chậm và gấp gáp đan xen lấy nhau, kéo mãi không ngừng, khi thì giống như theo đám mây bay lên cao trên trời, ôm lấy một đám mây nhẹ trôi, khi thì đóa mây này đột nhiên gia tốc, trong không khí ma sát tạo ra từng đợt tia lửa, để cho người ta ngạt thở.
"Đinh, đinh, đông, đông —— "
Lực lượng âm nhạc là không thể ngăn cản, không có điểm tận cùng, giống như hiphop never die thì bao giờ âm nhạc mới die, ai có thể ngăn cản, những nốt nhạc nhảy lên có thể vượt qua hàng ngàn núi sông, gợn sóng, như thể ánh sáng mặt trời xuyên qua bóng tối.
"Thanh Phong lão đạo, ngươi có nghe thấy tiếng đàn hay không?" Lạc Hoàng ngồi liệt trên mặt đất, đột nhiên mở miệng nói.
Vào lúc này, hắn thậm chí còn không có bao nhiêu khí lực, toàn bộ pháp lực đều đã cạn kiệt, chỉ có thể không còn hy vọng sống mà nhìn vào Huyền m thần thủy đã hình thành sóng lớn kia, vô tư đợi chờ cái chết.
Thanh Phong lão đạo vào lúc này cũng chẳng tốt hơn chút nào, đầu hắn mơ hồ lung lay, "Tiếng đàn? Ta đương nhiên nghe thấy được, hai người bên chúng ta đây không phải là đang đánh lấy hay sao?"
Lạc Hoàng lắc đầu, "Không phải tiếng đàn của bọn họ, là một tiếng đàn khác."
"Soạt!"
Huyền m thần thủy lại rung động lần nữa, Long Thủy vô tình nhìn chằm chằm vào mọi người, há miệng ra hạ xuống!
Muốn một ngụm nuốt hết mọi người!
"Chủ nhân nhà ta, đánh đàn."
Lão giả tiên nhân kia đã biến thành hư vô, biến thành một đám khí trắng, phát ra một lời nói mang tính vui mừng cuối cùng, "Ta có thể yên tâm đi."
Khí trắng như khói buông xuống, theo đỉnh đầu Niếp Niếp từ từ dung nhập vào.
"Tiên nhân gia gia." Niếp Niếp đã khóc thành nước mắt.
"Đinh, đinh, đông, đông —— "
Tiếng đàn nhỏ bé, giống như là từ một cái thế giới khác truyền tới, nhưng là, lại lấn át tiếng đàn của Cổ Tích Nhu và Diêu Mộng Cơ, lấn át cả tiếng nước dậy sóng, lấn ất tất cả tiếng vang của thời gian, rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người.
Long Thủy đang hạ xuống kia im bặt mà dừng, Huyền m thần thủy quanh thân chảy ngược, giống như sóng dữ, bắt đầu quay cuồng dữ dội giống như đang giãy dụa.
Chẳng qua chỉ là thời gian mấy hơi thở mà thôi, Huyền m thần thủy trực tiếp yên tĩnh trở lại, giống như theo tiếng đàn này hóa thành tia nước nhỏ, chậm rãi chảy xuôi.
"Tiếng đàn này là từ chỗ nào?"
Sắc mặt lão giả gầy còm kia đột nhiên thay đổi lớn, lông tơ toàn thân lóe sáng, da đầu không hiểu ra sao mà run cả lên, giống như tiếng đàn này ẩn chứa nguy cơ ngập trời liên quan tới sinh tử!
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?!"
Trong lòng của hắn bực bội không hiểu ra sao cả, bị nỗi niềm sợ hãi và bất an bao phủ, hắn kiệt lực khống chế Huyền Thủy hoàn, lại phát hiện vẫn như cũ không cách nào dẫn động Huyền m thần thủy đi ra.
Huyền Thủy hoàn đột nhiên nổ bắn ra quang mang, khí tức của lão giả gầy còm lại xuất hiện, giống như còn kèm theo một tiếng hừ lạnh truyền tới, chỉ có điều ở dưới tiếng đàn không nhanh không chậm, quang mang của Huyền Thủy hoàn trong chớp mắt đã ảm đạm đi, sau đó rơi xuống trên mặt đất, tất cả vết tích ở trên đó đều bị trực tiếp xóa đi.
"Cái này, cái này. . ."
Lão giả gầy còm há to miệng, đã hoảng sợ tới nói không nên lời, tuyệt vọng run rẩy nói: "Tha ... Tha mạng."
Không biết từ lúc nào, những Huyền m thần thủy kia đã ở trong lúc không hề hay biết đã bao quanh hắn vào giữa, gióng như một dòng nước bình thường, từng chút từng cbút bao trùm lấy hắn, thôn phệ, nhấn chìm.
Cổ Tích Nhu và Diêu Mộng Cơ ngừng lại.
Bọn họ vào lúc này, trên mặt đã không còn một chút máu nào, trong miệng còn đang ho ra máu, tuy nhiên lại mỉm cười.
Cổ Tích Nhu nỉ non nói: "Là cao nhân đang đánh đàn sao? Tiếng đàn này ... thật là dễ nghe."
"Đinh, đinh, đông, đông —— "
Tiếng đàn vẫn như cũ, du dương da diết, lặng và mỏng manh như tơ lụa, lại giống như mưa phùn gió xuân phả vào trên mặt.
Tất cả mọi người kìm lòng không được mà nhắm mắt lại, như biến thành nốt nhạc trong đó, rong chơi trong đó.
Một khúc đàn đã kết thúc, nhưng có âm vang vô hạn văng vẳng quanh tai, giống như biến thành nước chảy, càng bơi càng xa.
Mọi người từ từ mở mắt ra, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và dư vị, ngay cả vết thương trên người cũng như được xoa dịu, không hiểu sao tâm trạng cũng trở nên thoải mái vui vẻ hơn.
Mà xung quanh, vòng nước huyền bí trên bầu trời đã biến mất không còn tăm tích, nếu như không phải Huyền Thủy hoàn kia lặng lẽ rơi xuống đất, mọi chuyện vừa rồi dường như chỉ là một giấc mộng.