Chương 282: Hoá ra cao nhân là muốn nghịch thiên
Tiên giới.
Ở một nơi rộng lớn vô biên nào đó, một bóng người bỗng nhiên mở mắt.
Bên trong đôi mắt, mang theo sự rung động thật sâu và vẻ khó có thể tin nổi.
"Thế mà có thể xóa đi thần thức của ta, lợi hại."
Giọng nói có chút khàn khàn truyền ra từ trong miệng của hắn, sau đó đưa tay chậm rãi chỉ một cái.
Ở trên mặt của hắn lập tức có sóng nước dập dờn, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, trong sóng nước bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Chính là đám người Diêu Mộng Cơ vừa mới trả qua mọi chuyện, một mực chờ tới Huyền Thủy hoàn rơi xuống đất, hình ảnh im bặt mà dừng.
"Tiếng đàn sao?"
Trong giọng nói của bóng người này mang theo một chút kinh ngạc, "Thời kỳ viễn cổ, tồn tại am hiểu âm luật cũng không nhiều, hắn đến cùng là muốn làm cái gì? Ta cứ chờ đó để xem, chắc chắn sẽ không chỉ có một mình ta xuất thủ thăm dò."
...
Phàm trần.
Đám người Diêu Mộng Cơ không hẹn mà cũng hít sâu một hơi, cảm nhận được sự rung động của sinh mệnh chính mình, vui mừng từ đáy lòng.
Nghĩ không ra chính mình thế mà còn có thể sống được.
Thanh Phong lão đạo nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, lấy một loại giọng nói kính nể tới cực điểm run giọng mà nói: "Tiếng đàn vừa rồi kia chẳng lẽ là do cao nhân đánh ra sao?"
"Nói nhảm!"
Diêu Mộng Cơ đưa mắt, sùng kính nói: "Chuyện này còn phải hỏi sao? Trên thế giới ngoài cao nhân ra thì còn có ai có thể có uy năng như vậy?"
"Mạnh ... quá mạnh." Thanh Phong lão đạo chấn kinh tới tột đỉnh.
Trước đó hắn chỉ biết là cao nhân thuận tay lấy ra đều là bảo bối, đối với sự cường đại của cao nhân hắn cũng không được hiểu rõ một cách trực quan, cho tới bây giờ ... trực quan tới không thể trực quan hơn nữa.
Nguy cơ vừa rồi là kinh khủng bực nào, không có tự mình trải qua thì căn bản không cách nào tưởng tượng, nhưng là, cao nhân chỉ cách không gảy một bản nhạc, không chút huyền niệm nào đã thay đổi càn khôn, đại năng Tiên giới thậm chí ngay cả năng lực phản kháng cũng không làm ra được.
Nghe rợn cả người, kinh khủng như vậy!
Hiện tại nếu như cao nhân xuất hiện ở trước mặt của hắn, hắn nói không chừng sẽ trực tiếp quỳ xuống mà cúng bái, hết cách rồi, thực sự không khống chế nổi chính mình.
Ta nở hoa, gặp vận may, thế mà có may mắn quen được một cái bắp giò lớn như vậy.
"Được rồi, đừng chấn kinh."
Cổ Tích Nhu mở miệng, sắc mặt ngưng trọng mà sùng bái, "Các ngươi hồi tưởng lại những lời lão giả gầy còm kia nói một chút, cao nhân thế nhưng là cứu được toàn bộ phàm trần."
"Đúng vậy a, thật ra thì nếu không có cao nhân, ta sớm đã chết nhiều lần rồi."
Trong giọng nói của Diêu Mộng Cơ tràn đầy vẻ cảm thán, sau đó nói: "Cuối cùng hơi biết được một chút mục đích của cao nhân, sau này thế nhưng sẽ làm việc tốt hơn cho cao nhân, tuy rằng chút đạo hạnh này của ta không coi vào đâu, nhưng là nếu như có thể chết vì cao nhân, ta không tiếc!"
Lạc Hoàng kích động nói: "Đả thông con đường tiên phàm, gia tăng khí vận cho Nhân tộc, đây là hành động vĩ đại tới cỡ nào a, ta có thể đi theo bên cạnh cao nhân tham dự vào việc này đã là đời này, không đúng, là vinh dự lớn nhất mấy đời tới nay!"
"Các ngươi quên rồi sao? Cao nhân làm thế nhưng là đang nghịch thiên mà đi, đối nghịch với đại thế!"
Trong giọng nói của Cổ Tích Nhu tràn đầy nặng nề, bên trong đôi mắt hiện ra chút suy nghĩ sâu xa, có nhiều thâm ý nói: "Bởi vậy, các ngươi còn cảm thấy cao nhân đóng giả thành phàm nhân chính là bởi vì đam mê của chính mình?"
"Sư tổ có ý tứ là ... cao nhân có thâm ý khác?"
Lông mày Diêu Mộng Cơ bỗng nhiên nhẩy một cái, như có điều suy nghĩ nói: "Nghịch thiên mà đi, quả thực không nên gióng trống khua chiêng, cao nhân thích đóng vai phàm nhân tất chiên là có mưu đồ của chính mình, ta suy đoán, rất có thể là vì che lấp thiên cơ! Đương nhiên, đam mê ... ít nhiều cũng có chút."
Lạc Hoàng khẽ gật đầu, "Các đại lão đều thích làm kỳ thủ (người chơi cờ), dùng quân cờ tới nói chuyện, cơ bản đều là ở ẩn không lui ra khỏi vị trí phía sau màn, nghĩ như thế, cao nhân lấy thân thể phàm nhân hoạt động ở phàm trần cũng có thể hiểu."
"Không cần biết cao nhân bởi vì cái gì, tóm lại, phối hợp với cao nhân thật tốt là được! Chúng ta là quân cờ, chỉ cần cắm đầu nghe cao nhân an bài là được rồi, đã cao nhân muốn nghịch thiên, vậy chúng ta theo hắn cùng một chỗ để mà nghịch thiên, không sợ hãi!" Thanh Phong lão đạo nói ra câu tổng kết.
"Lời này rất đúng."
Diêu Mộng Cơ rất tán thành mà gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, mọi người không cần nói nhiều nữa, hiện tại chúng ta vẫn là nhanh đi về đi."
Mọi người thấy cái Huyền Thủy hoàn kia, căn bản không cần nghĩ nhiều, nói chung không xuất hiện một chút tham niệm nào, lập tức ra một cái kết luận: "Huyền Thủy hoàn này là vật của cao nhân, nên mang về giao cho cao nhân."
Trong đại viện.
Tần Mạn Vân chỉ cảm thấy tâm tình của mình trầm bổng chập trùng theo tiếng đàn, khi thì leo lên núi mà đi, khi thì lại vùng vẫy ở trong nước, giống như ngay cả ý thức cũng bị mất.
Đại Hắc cũng dựa vào bên cạnh chân của Lý Niệm Phàm, lỗ tai hai bên thay phiên dựng lên để nghe.
Trong một cái viện khác, Long Nhi thì vẫn còn đang nằm ngáy o o, chu cái miệng nhỏ lên, thi thoảng chảy ra chút nước dãi, theo tiếng đàn ngược lại
"Đàn xong rồi." Lý Niệm Phàm mỉm cười, tự nhiên tránh không được lộ ra vẻ khoe khoang thường ngày, mở miệng hỏi: "Mạn Vân cô nương thấy như thế nào?"
Tần Mạn Vân lập tức lấy lại tinh thần, gần như không nghĩ ngợi chút nào mà mở miệng nói: "Nghe hay, khúc này của Lý công tử chỉ trên trời mới có, Mạn Vân mặc cảm không bằng, không biết khúc này tên gọi là gì?"
"Ha ha ha, Mạn Vân cô nương quá khen." Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, sau đó nói: "Khúc này ... Cao Sơn Lưu Thủy!"
Tần Mạn Vân nói lên từ đáy lòng: "Cao Sơn Lưu Thủy, hay cái tên này thật là đúng, có phong cách hoàn toàn khác với Thập Diện Mai Phục, nhưng cả hai thì sàn sàn nhau, đều có thể được gọi là thần khúc đương thời."
Lý Niệm Phàm cười nói: "Ngươi muốn học không? Ta dạy cho ngươi a."
Khuôn mặt Tần Mạn Vân lập tức dâng lên hai mảnh ửng hồng, run giọng hỏi: "Thật, thật có thể chứ?"
"Mạn Vân cô nương cũng là người đánh đàn, một bài từ khúc mà thôi, có gì mà không thể?" Lý Niệm Phàm đứng dậy, ngáp một cái, "Không còn sớm, ta trở về đi ngủ, sáng mai lại mang từ khúc cho ngươi!"
Tần Mạn Vân vội vàng đứng lên, cung kính tiễn Lý Niệm Phàm về tiểu viện, "Lý công tử, ngủ ngon."
"Kẹt kẹt."
Cửa viện đóng lại.
Tần Mạn Vân thì vẫn ở trong đại viên, lo lắng bất an mà mà chờ đợi.
Tiếng đàn bên phía sư tôn kia cũng đã yên tĩnh lại, cũng không biết kết quả như thế nào.
Đúng lúc này, năm đạo độn quang cấp tốc bắn vọt mà tới, rơi vào trong đại viện.
Diêu Mộng Cơ không kịp chờ đợi mở miệng hỏi: "Mạn Vân, vừa rồi thế nhưng là cao nhân đánh đàn phải không?"
"Không sai." Tần Mạn Vân gật đầu, sau đó ân cần mà hỏi thăm: "Sư tổ, sư tôn, các ngươi không sao chứ?"
"Ha ha ha, lúc đầu có sao, may mắn được cao nhân xuất thủ, tự nhiên là không sao." Diêu Mộng Cơ cười ha ha một tiếng, sau đó sùng kính mà hỏi: "Cao nhân đi?"
"Sau khi Lý công tử đánh đàn xong thì trở về đi ngủ."
Diêu Mộng Cơ lập tức làm ra cái dấu im lặng, thấp giọng nói: "Vậy chúng ta thế nhưng là phải nhỏ giọng một chút, đừng có quấy rầy cao nhân."
Lúc này, mọi người mới để ý tới cái đàn trong sân kia.
Đàn còn là cái đàn kia, nhưng chẳng hiểu tại sao lại tỏa ra một cỗ tâm ý mờ mịt, khi lực chú ý đặt vào trên cái đàn đó, bên tai giống như vẫn còn vang lên từng tiếng từng tiếng đàn.
Con ngươi Cổ Tích Nhu bỗng nhiên co rụt lại, run rẩy mở miệng nói: "Mạn Vân, đây là đàn của ngươi, chẳng lẽ cao nhân là dùng đàn của ngươi tới đánh sao?"
Tần Mạn Vân gật đầu.
"Khủng khiếp, khó lường!"
Cổ Tích Nhu vội vàng đi tới, vươn tay, vừa định khẽ vỗ về đàn thì lại bị một cỗ tiếng đàn đột nhiên vang lên nổ vang bên tai, để toàn thân nàng ta run lên, giống như thể sờ vào điện vậy, vội vàng rụt tay về.
"Đại đạo di âm, đây chính là Đại đạo di âm trong truyền thuyết sao? Không nghĩ tới ta chẳng những may mắn gặp được thế mà còn có thể may mắn có được!" Cổ Tích Nhu lẩm bẩm giống như ảo mộng, nhìn vào đàn kia, giống như đang nhìn thấy thứ trân quý nhất trên thế giới.
"Đàn này trải qua cao nhân đánh, đã từ Pháp Bảo bình thường bước vào hàng ngũ Linh Bảo." Trong giọng nói của Diêu Mộng Cơ tràn đầy cảm thán, "Hơn nữa, trên đó còn lưu lại khúc âm của cao nhân, có thể giúp người tu luyện Cầm đạo!"
Đây chính là sự cường đại của cao nhân sao?
Sáng tạo kỳ tích chẳng qua chỉ là chuyện trong lúc nhấc tay mà thôi.
Cổ Tích Nhu rất cung kính đối với cái đàn kia bái một cái, ngưng giọng nói: "Sau này đàn này chính là bảo vật mà Lâm Tiên đạo cung ta cung phụng, cung phụng đời đời kiếp kiếp!"
Lại nghe Tần Mạn Vân tiếp tục nói: "Cao nhân còn nói từ khúc vừa rồi tên là Cao Sơn Lưu Thủy, sáng mai tặng cho ta."
"Cái gì?"
"Tê —— "
Diêu Mộng Cơ trợn tròn mắt tại chỗ, thân thể ngửa ra sau, "Lạc Hoàng, Thanh Phong lão đạo, mau mau dìu ta chút, ta hạnh phúc tới muốn ngất đi rồi."
"Đỡ cái rắm!" Thanh Phong lão đạo ghen ghét tới đỏ ngầu cả mắt, "Mọi người cùng nhau liều mạng, làm sao lại là ngươi cầm chỗ tốt? Cho ta quýt cũng được a!"
Diêu Mộng Cơ vô cùng đắc ý, nhìn có chút hả hê nói: "Ngươi biết cái gì? Ta và sư tổ ra lực nhiều nhất, hai người các ngươi chẳng qua chỉ là theo ở phía sau vẽ hoa vẩy nước mà thôi, tự nhiên không giống."
"Cao nhân chắc chắn có tính toán của mình, không được ầm ĩ, tránh quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của cao nhân." Cổ Tích Nhu lên tiếng.
Mọi người cũng biết nặng nhẹ, lập tức ai đi đường nấy, đi về nghỉ ngơi.
Hôm sau.
Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào đại viện, xua tan đi sự lãnh léo của ban đêm, thời tiết cũng dần dần ấm áp lên.
Lý Niệm Phàm đi ra viện tử, giương mắt nhìn tới, cả người đều là hơi sững sờ, sau đó kinh hỉ nói: "Niếp Niếp?"
Trong đại viện, Niếp Niếp cười tươi rói đứng ở nơi đó, hai mắt rưng rưng, bay nhào đi tới, khóc kể lể: "Niệm Phàm ca ca."
"Sao vậy?" Lý Niệm Phàm cảm nhận được sự ủy khuất của Niếp Niếp, không thể không nghi ngờ nhìn về phía mọi người.
Lạc Hoàng lập tức tiến lên, mở miệng nói: "Khụ khụ, Lý công tử, tiểu nữ hài mà đám người hôm qua muốn bắt chính là Niếp Niếp, còn may đã được chúng ta phát hiện ra, kịp thời tới cứu."
Lý Niệm Phàm khẽ chau mày, "Còn có loại chuyện này? Đám người kia đâu?"
Lạc Hoàng tiếp tục nói: "Một trận hiểu lầm, đã được giải trừ, đám người kia thật cảm thấy hổ thẹn, không mặt mũi tới đây."
Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng, chắp tay chân thành mà nói: "Là các ngươi bỏ khá nhiều công sức đi, đa tạ các vị."
Đám người ngày hôm qua tới bắt người kia rất bá đạo, làm sao có thể nói chuyện dễ như vậy, cũng may bên mình còn có tiên nhân, tám thành là giải quyết.
"Đúng rồi, nơi này là khúc phổ Cao Sơn Lưu Thủy, nếu như không chê, xin hãy nhận lấy." Lý Niệm Phàm lấy khúc phổ ra, mở miệng nói.
"Không chê, không chê! Đa tạ Lý công tử."
Diêu Mộng Cơ trong lòng điên cuồng rung động, kích động tới tột đỉnh, gần như là run rẩy mà nhận lấy khúc phổ.
"Được rồi, Niếp Niếp ngoan, đừng khóc, hiện tại không sao." Lý Niệm Phàm an ủi, sau đó hỏi: "Sư phụ của ngươi đâu?"
Niếp Niếp oa oa một tiếng, càng thương tâm hơn, khóc không thành tiếng nói: "Sư phụ chết rồi."
Nàng ta rõ ràng là nhẫn nhịn cực kỳ lâu, lúc này cuối cùng mới tìm được chỗ để tháo nước mắt, khóc tới không ngừng được.
Lý Niệm Phàm trầm mặc, cũng không còn dỗ nữa, mặc cho nàng ta khóc để phát tiết.
Hắn không thể không nghĩ tới lão bà kia, tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, nhưng cũng khắc sâu ấn tượng, không nghĩ tới chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà thôi đã đi về cõi vĩnh hằng.
Đều nói người trong giang hồ, không theo ý mình, thế giới tu tiên tự nhiên càng nguy hiểm hơn.