Chương 283: Tới đi, tới bổ ta đi! Ngươi tới đây đi a!
Niếp Niếp khóc một lúc lâu.
Rõ ràng là thực sự rất mệt mỏi, thuộc loại người kiệt quệ về thể xác và tinh thần, theo thời gian dần trôi qua đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lý Niệm Phàm thả Niếp Niếp xuống, khẽ thở dài một hơi, tiểu nha đầu này trong khoảng thời gian vừa qua sợ là chịu không ít khổ.
Hắn chuẩn bị mang Niếp Niếp về, dù sao một tiểu nữ hài ở một mình bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có chút không yên lòng, cũng không cần nàng ta có thể trở nên lợi hại bao nhiêu, có thể bình an là tốt rồi.
Huống chi, hiện tại nhà mình còn có một con Phượng Hoàng và Lý Ngư tinh, bằng hữu là người tu tiên cũng không ít, đồng dạng có thể ở nhà tự học được.
Nơi này đã có người tồn tại khúc mắc với Niếp Niếp, không nên ở lâu.
Nghĩ tới đây, hắn mở miệng nói: "Niếp Niếp đoán chừng nhận lấy kinh hãi không nhỏ, Cổ tiên tử, các ngươi chuẩn bị về vào lúc nào?"
Lời nói bóng gió của Lý Niệm Phàm vô cùng rõ ràng, Cổ Tích Nhu trong nháy mắt đã hiểu ra ám chỉ trong đó, vội vàng nói: "Lý công tử, hôm nay là có thể trở về."
Lý Niệm Phàm nhìn về phía Thanh Phong lão đạo, ngượng ngùng nói: "Thanh Phong đạo trưởng, vốn nên ở lại thêm mấy ngày, tuy nhiên tình trạng của Niếp Niếp không được tốt lắm, chỉ sợ chỉ có thể xin lỗi không tiếp được."
"Không sao, không sao."
Thanh Phong lão đạo thiếu chút nữa thì khóc, trong lòng thì càng hận chết Thiên Dương tông, đều là đám người không có mắt kia, chọc cao nhân không vui lại làm cho cao nhân muốn đi nhanh như vậy.
Cũng được, pháp bảo bản mệnh của chính mình tuy rằng bị hủy, nhưng tốt xấu ăn được múi quýt, còn thu hoạch được vỏ quýt, không lỗ.
Người nên biết đủ.
Đang nghĩ như vậy thì lại nghe Lý Niệm Phàm tiếp tục nói: "Thanh Phong đạo trưởng, đa tạ ngươi khoản đãi trong khoảng thời gian vừa qua, thời khắc sắp chia tay, ta cũng không có cái gì để tặng ngươi, chỉ có một ly rượu ngon, nếu như không chê vậy lấy rượu làm từ biệt đi."
Rượu ... Rượu ngon?
Đầu óc Thanh Phong lão đạo ông lên một tiếng, quả tim đập rộn lên, bị cái đĩa bánh to lớn này đập vào đầu có chút mộng.
Hắn nhưng là nhớ rõ, lúc mới vừa mới tới, Diêu Mộng Cơ nói với hắn, chính là uống một ly rượu của cao nhân lúc này mới có thể đột phá bình cảnh.
Tuổi thọ của hắn không nhiều, bình cảnh này đối với hắn mà nói chính là sinh mạng thứ hai, lúc này ... cao nhân muốn mời mình uống rượu?
Ta biết mà, cao nhân chắc chắn sẽ không keo kiệt, cao nhân đây là muốn ban tạo hóa cho ta a!
Khóe miệng Thanh Phong lão đạo căn bản không khống chế được, kinh hỉ nhấc lên một độ cong, chờ mong mà kích động, vội vàng nói: "Không chê, làm sao lại chê? Bản thân ta bình thường thích nhất là rượu ngon."
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, "Vậy là tốt rồi, có ly không?"
"Có, có, có." Thanh Phong lão đạo lập tức biến thành độn quang, 'Sưu' một tiếng rời đi, không mất bao lâu đã mang theo mấy ly rượu bay trở về, "Tới, ly rượu đã tới rồi!"
"Cô cô cô."
Lý Niệm Phầm cầm hũ rượu lên, rót rượu bên trong vào trong chén, giơ ly rượu lên, mở miệng nói: "Chuyện của Niếp Niếp, lại một lần nữa cảm tạ mọi người, ta kính mọi người!"
"Lý công tử, chúng ta cũng kính ngươi!"
Mọi người học theo, khi thấy Lý Niệm phàm một hơi trực tiếp uống sạch rượu ngon trong ly thì lập tức trong lòng giật mình, hít sâu một hơi làm chuẩn bị đầy đủ động tác, lúc này mới cắn răng một cái cũng đú đởn học theo một ngụm uống hết sạch rượu trong chén.
"Tê ---- a!"
Rượu mang cảm giác chua cay, để bọn hắn cùng nhau phát ra một tiếng khà dài, mỗi người đều không thể không tự chủ nhắm mắt lại, da mặt nhăn lại.
Chỉ cảm thấy đại não rung động ầm ầm, đầu váng mắt hoa, nếu như không phải cố gắng cắn răng một hơi chống đỡ, chỉ sợ đã phải ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lý Niệm Phàm đứng dậy, nói lời cáo từ: "Thanh Phong đạo trưởng, xin từ biệt."
"Lý, Lý công tử ... đi thong thả." Thanh Phong lão đạo đã bắt đầu có phần choang choáng.
Chẳng mấy chốc mọi người đã cố gắng leo lên tới linh chu.
Thanh Phong lão đạo còn ở bên dưới đang vẫy tay, "Các vị, thường tới chơi a."
Đợi cho linh chu cất cánh, sắc mặt Thanh Phong lão đạo đã đỏ bừng vô cùng, trên trán gần như sắp bốc khói.
Cuối cùng không khống chế nổi, há hốc miệng ra, "Ợ" một tiếng, đánh ra một cái ợ kéo dài mùi rượu.
Ý thức cũng theo đó mà bắt đầu mơ hồ không rõ, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, theo đó là một tiếng Ba truyền tới, cái bình cảnh đã gây rắc rối cho hắn nhiều năm kia thế mà cứ như vậy chẳng hiểu ra sao cả đã bị xuyên phá.
Hợp Thể tới Độ Kiếp cần phải chịu đựng thiên kiếp.
Trong lòng Thanh Phong lão đạo lập tức vừa kinh hỉ vừa lo lắng, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức uy nghiêm cuồn cuộn hướng về phía chính mình mà đè xuống, đạo tâm của hắn run lên bần bật.
Đạo tâm khảo vấn ... bắt đầu!
Chỉ là còn chưa đợi hắn chuẩn bị sẵn sàng, độ mạnh của rượu này để tinh thần của hắn lại chấn động lần nữa, càng choáng hơn.
Cái gọi là đạo tâm khảo vấn thế mà trực tiếp bị đánh tan, nhẹ nhõm vượt qua một cách dễ dàng.
"Ầm ầm!"
Theo ngay sau đó, trên bầu trời bắt đầu hiện ra mây đen, tiếng lôi điện bùng nổ, lôi điên như rắn bạc nhấp nháy trên bầu trời.
Lôi kiếp hiện thế.
Thân thể Thanh Phong lão đạo có chút lảo đảo, lắc lắc mùi rượu bốc lên đầu, sau đó ngửa đầu nhìn vào thương thiên, bởi say rượu mà điên cuồng.
"Ha ha ha, thiên kiếp? Thanh Phong lão đạo ta thế nhưng là phải hộ tống cao nhân cùng nghịch thiên, thiên kiếp ta có gì mà phải sợ."
Hắn bắt đầu bành trướng, phi thân lên, tóc trắng râu bạc bay lên, đột nhiên chuyển biến thành một vị lão giả tùy tiện không ai bì nổi, ngưu bức hống hống nói: "Rượu ngon cao nhân ban cho, ta cũng không sợ ngươi! Tới đi, tới bổ ta đi! Ngươi qua đây a!"
...
"Ầm ầm!"
Lôi điện dài như long, đi ngang qua trong thiên địa.
"Yêu hô, lôi điện thật là to a!" Lôi điện ở thế giới tu tiên quả nhiên nói tới là tới.
Lý Niệm Phàm đứng ở trên boong thuyền, nhìn phía xa thời tiết đột nhiên thay đổi, hơi có chút giật mình.
Còn may chạy thật nhanh a.
"Đúng vậy a."
Ánh mắt Diêu Mộng Cơ như có thâm ý nhìn vào chỗ đó, Thanh Phong lão đạo, cao nhân đã ban cho ngươi Tạo Hóa, có thể thành công sống sót hay không thì phải xem vào chính ngươi.
Tốc độ của linh chủ rất nhanh, Lý Niệm Phàm cảm nhận được có vô số đám mây đang lướt nhanh qua, lại cúi đầu nhìn xuống đại địa dưới chân, tâm tình cũng không thể không trở nên trống trải.
Đúng lúc này, Tần Mạn Vân từ bên trong linh chu đi ra, mở miệng nói: "Lý công tử, Niếp Niếp tỉnh."
Sắc mặt Lý Niệm Phàm khẽ động, vội vàng đi vào linh chu.
n cần mà hỏi thăm: "Niếp Niếp, cả thấy khỏe chưa?"
Tâm trạng của Niếp Niếp rõ ràng đã đạt được chuyển biến lớn rất tốt đẹp, miễn cưỡng cười nói: "Niệm Phàm ca ca, tốt hơn nhiều rồi."
Sau đó, tay nhỏ của nàng ta giơ lên, cầm Huyền Thủy hoàn vào trong tay, mở miệng nói: "Niệm Phàm ca ca, cho ngươi cái này."
"Còn mang theo quà cho ta? Thật hiểu chuyện!" Lý Niệm Phàm sững sờ, cười.
Hắn nhận lấy Huyền Thủy hoàn, đặt ở trên tay cân nhắc, phát hiện vật liệu cái vòng tay này cũng tạm được, vẻ ngoài giống như làm bằng bạc, hơi có chút nặng, trên đó còn khắc lấy một số hoa văn kỳ dị, tuy rằng chạm trổ chẳng ra làm sao nhưng cũng miễn cưỡng xem như là tinh sảo.
Tiểu Đát Kỷ dường như còn không có đồ trang sức, thứ này có thể tặng cho nàng ta, cũng không biét nàng ta và Hỏa Phượng đã trở về hay chưa.
"Có lòng, cảm ơn, ta rất thích."
Lý Niệm Phàm cười nói cảm ơn, dừng một chút, cảm thấy chuyện này vẫn là tới nói một chút, mở miệng nói: "Đúng rồi, Niếp Niếp, công pháp mà ngươi tu luyện có thể thôn phệ pháp lực của người khác?"
Niếp Niếp có chút không dám nhìn vào Lý Niệm Phàm, thận trọng khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Ừm, Niệm Phàm ca ca, ngươi không vui sao?"
"Ha ha ha, nào có không vui."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, sau đó mang theo vẻ ngưng trọng nói: "Ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ, thời thời khắc khắc đều phải bảo trì bản tâm của mình, ngươi là chủ nhân của công pháp, cũng chỉ có ngươi có thể quyết định công pháp này là tốt hay xấu, không nên bị lực lượng khống chế, vì hấp thụ pháp lực mà không từ thủ đoạn!"
Tuổi tác của Niếp Niếp dù sao cũng còn nhỏ, lại có loại năng lực này, cộng với sư phụ bị giết, gặp phải những biến cố này rất dễ dàng là sẽ đi sai đường.
Khuôn mặt nhỏ của Niếp Niếp vô cùng nghiêm túc, nặng nề gật đầu nói: "Ca ca, ta cam đoan với ngươi, mỗi một phần pháp lực mà ta thôn phệ đều không thẹn với lương tâm!"
"Bé ngoan." Lý Niệm Phàm cười sờ lên đầu của nàng, đưa một quả quýt tới, "Ăn đi, trở về Niệm Phàm ca ca làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn, vì ngươi bày tiệc mời khách."
"Ừm, ân, cảm ơn Niệm Phàm ca ca." Con mắt Niếp Niếp lập tức cười tới híp lại.