Chương 284: Lưu Vân Tiên Quân cuồng ma uống sữa
Lý Niệm phàm không tiếp tục quấy rầy Niếp Niếp, một lần nữa trở lại trên boong thuyền, tùy ý tìm một cái chỗ ngồi xuống, cầm Huyền Thủy hoàn vào trong tay, hướng mặt trời quan sát cẩn thận.
Đám người Cổ Tích Nhu đứng ở một bên, không hiểu cho lắm, tuy nhiên cũng không có tùy tiện tiến lên quấy rầy.
Sau đó, chỉ thấy Lý Niệm Phàm móc ra một con dao khắc, đảo lộn vòng tay một chút, chuẩn bị ra tay, khắc hình vào trên đó.
Tần Mạn Vân nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, dò hỏi: "Lý công tử, công tử đây là chuẩn bị khắc vào trên đó sao?"
"Ừm, hoa văn trên vòng tay này có chút đơn giản, ta chuẩn bị cải tiến một chút tặng cho Tiểu Đát Kỷ." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, thuận miệng trả lời.
Ngay sau đó hắn đã ra tay, cầm dao khắc trong tay, tùy tiện vạch ra một dao ở trên vòng tay lại một đạo vết tích.
Đám người Tần Mạn Vân ở bên cạnh quan sát, thiếu chút nữa thì tròng mắt trợn lên tới lồi ra ngoài, cả người đều choáng váng.
Hậu Thiên Chí bảo còn có thể cải tiến sao?
Tha thứ cho ta kiến thức nông cạn, hình như chưa có nghe nói qua loại thao tác này.
Chỗ cực kỳ mấu chốt chính là, đây chính là Hậu Thiên Chí bảo a, thiên địa đều khó mà ma diệt đi, nhưng cái dao khắc kia thế mà có thể điêu khắc vào trên đó một cách dễ dàng, đây là thao tác thần tiên gì a.
Lý Niệm Phàm tự nhiên không rảnh đi để ý tới bọn họ, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong đó, điêu khắc từng chút từng chút một một cách tỉ mỉ.
Vòng tay vốn cùng không lớn, hơn nữa hoa văn vốn có trên đó, bởi vậy mà bắt đầu điêu khắc nhất định phải vô cùng cẩn thận, nếu như sai lầm vậy xem như phiền toái.
Đám người Tần Mạn Vân cứ lẳng lặng nhìn vào Lý Niệm Phàm, không phải là bởi vì cái gì khác, chỉ là bởi vì đẹp mắt.
Không sai, chính là đẹp mắt!
Tục nữ nói lúc nam nhân nghiêm túc là lúc đẹp nhất, nhưng là, Lý Niệm Phàm loại này, không chỉ có riêng là nghiêm túc, mỗi một dao của hắn giống như cũng đạt được thiên đạo gia trì, lại phối hợp với khí chất xuất trần, đã là vượt qua tất cả, giống như ... động tác này trên thế giới là động tác hoàn mỹ nhất, nếu như hoàn mỹ nhất vậy rõ ràng là cảnh đẹp ý vui, để cho người ta ngắm mãi mà không chán.
Là bất luận biểu diễn cái gì cũng không sánh bằng.
Nếu như có thể, bọn họ thậm chí cảm thấy được bản thân có thể một mực mà ngắm nhìn.
Cũng vào thời gian đó.
Tiên giới.
Lưu Vân điện.
So với cửa điện vàng son lộng lẫy trước kia, bây giờ Lưu Vân điện có thể nói là vô cùng thê thảm, nghiễm nhiên đổi một bộ dáng.
Xung quanh vốn có mây trắng duyên dáng giờ đã tiêu tán vô tung, hơn nữa có một nửa cung điện đều thành hài cốt, đá vụn đầy trời, một nửa khác của cung điện tuy rằng còn có thể đứng vững vàng, nhưng mấp mô, lọt gió lọt mưa.
Nhiều chỗ có vết tích cháy đen, có thể thấy được lần trước bị sét đánh tới thảm cỡ nào.
Cung điện rõ ràng là không thể nào mà ở được, những đệ tử Lưu Vân điện kia chỉ có thể ngủ ở đầu đường, có thể nói là vô cùng thê thảm, đãi ngộ hạ xuống điểm đóng băng.
Đông đảo đệ tử còn đang ở trong trạng thái mộng bức, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
"Lưu Vân điện chúng ta không phải là tông phái số một số hai Tiên giới sao? Làm sao mà đột nhiên lại biến thành dạng này?"
"Cái đùi lớn này là chuyện như thế nào? Nói thế nào nhịn không được thì lại nhịn không được?"
Lúc này, có đệ tử thần thần bí bí nói: "Các vị, theo nguồn tin tức đáng tin, Tông chủ chúng ta đắc tội một vị nhân vật lớn khó lường cho nên mới có thể biến thành ra như vậy."
"Quả là thế, ta dự cảm tới chuyện này không đơn giản, đắc tội vị đãi lão nào? Lại lợi hại như vậy?"
"Tiên giới ngọa hổ tàng long, ta đây làm sao biết được? Tuy nhiên giảng đạo lý thì Tông chủ chúng ta đúng là có chút tùy tiện."
"Đúng vậy a, chúng ta mặc dù là tông môn đỉnh cấp, nhưng ngươi nhìn một chút mấy cái thánh địa ở Tiên giới kia, thế nhưng là có Thái Ất Kim Tiên tọa trấn, đại biểu sức chiến đấu cao nhất ở Tiên giới, lại khiêm tốn đến không chịu nổi, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, hận không thể hóa thân thành không khí."
"Người cuồng thì sẽ gặp họa a! Nhớ rõ lần trước Tông chủ bắt nữ tử kia về không, sau đó lại được người cứu đi không có chút động tĩnh nào, về sau Lưu Vân điện chúng ta biến thành dáng vẻ này."
"Tê -- đáng sợ, đây là không thèm để mắt tới kết giới của Lưu Vân điện ta a!"
"Tai họa có thể lây tới chúng ta hay không? Có nên tranh thủ thời gian chạy trốn đi không?"
"Ầm ầm!"
Đột nhiên, một cái đại môn ở hậu sơn Lưu Vân điện mở ra.
Tiên Quân ngẩng đầu mà bước từ bên trong đi ra.
Sắc mặt của hắn còn có chút tái nhợt, tuy nhiên so với nhiều ngày trước thì đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Đôi mắt như điện, quét về phía đệ tử ở trên, khi ánh mắt nhìn thấy tường đổ, sâu trong đôi mắt hiện lên một chút thương tiếc.
"Khụ khụ."
Dưới sự dập dờn của tâm trạng đả động tới thương thế, vội vàng uống một ngụm Linh Chung nhũ vạn năm, trấn áp thương thế.
Vì ổn định lòng người, thương thế vừa mới có chỗ chuyển biến tốt đẹp, hắn không kịp chờ đợi mà xuất quan.
"Các vị." Hắn phi thân lên, sắc mặt trầm ổn, mặt không biểu tình, không giận tự uy.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
"Các đệ tử cứ việc yên tâm, lôi kiếp trước đó chỉ là một trận ngoài ý muốn, xem ra là không dối gạt được, ta ngả bài, thật ra thì đó là bởi vì ta đang tu luyện một loại thần thông hủy thiên diệt địa!"
Hắn mỉm cười, bình tĩnh tự nhiên, ngạo nghễ mà nói: "Thần thông này bởi vì cường đại quá mức mới có thể đưa tới thiên kiếp cường đại như vậy, mà bây giờ ta ... đã luyện thành! Thử hỏi các ngươi mạnh hay không?"
Quả nhiên, các đệ tử lập tức lộ ra vẻ mặt chấn kinh và sùng bái, ngay sau đó chính là vui mừng tột độ.
"Chỉ tu luyện thôi cũng rước lấy thiên kiếp lợi hại như vậy, vậy cái thần thông này mà thi triển ra còn không phải trực tiếp đòi mạng già người sao?"
"Lợi hại a, không hổ là Tông chủ."
"Thì ra là thế, dọa ta một trận."
Bọn họ cùng nhau đứng dậy, nói lên lời từ đáy lòng: "Chúc mừng tông chủ luyện được thần công!"
"Ha ha ha, cùng vui cùng vui."
Tiên Quân cười ha ha một tiếng, sau đó ngưng trọng nói: "Thần thông này cường đại quá mức, chính là cơ mật tối cao của Lưu Vân điện ta, cho nên các ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài, không tới lúc sống chết trước mắt, ta cũng sẽ không dễ dàng thi triển ra."
Mọi người gật đầu không ngừng, đều rõ ràng trong lòng, "Hiểu, chúng ta hiểu."
"Rầm rầm rầm!"
Đúng lúc này, chân trời xa xa truyền tới tiếng ầm vang.
Đã thấy một thân ảnh to lớn giẫm lên đám mây băng băng mà tới, khí thế ngập trời, xen lẫn lửa giận vô tận.
Tập trung nhìn vào lại là một con Ngũ Sắc Thần Ngưu.
Nó dừng ở trên bầu trời của Lưu Vân điện, khí thế cường đại ép tới tất cả mọi người đều không thở nổi, quát ầm lên: "Thằng nào là Lưu Vân Tiên Quân, mau cút ra đây cho ta!"
Các đề tử đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Vân Tiên Quân.
Lưu Vân Tiên Quân bất chấp khó khăn, gạt ra một nụ cười rất thân thiện, chắp tay nói: "Là ta, không biết Thần Ngưu đạo hữu có chuyện gì không?"
Ầm!
Lập tức, uy áp của Ngũ Sắc Thần Ngưu hướng về phía Tiên Quân mà trấn áp tới, tiếng gầm âm trầm vang lên, "Mau giao con gái của ta ra, bằng không, ta san bằng Lưu Vân điện của ngươi!"
Lưu Vân Tiên Quân kêu khổ không ngừng, vội vàng nói: "Thần Ngưu đạo hữu, ở trong đó chắc chắn tồn tại hiểu lầm, ta cũng không có bắt con gái ngươi."
Thương thế của hắn lại tái phát một lần nữa, vội vàng uống một ngụm Linh Chung nhũ (sữa) vạn năm, có một chút sữa trắng tràn ra từ khóe miệng của hắn.
Đôi mắt Ngũ Sắc Thần Ngưu đột nhiên ngưng tụ lại, lập tức lên cơn giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.
"Còn dám ngụy biện, ngươi đây thế mà đã bắt đầu uống sữa! A a a, tức chết ta đây!"
Tiếng rống của nó chấn thiên, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, âm thầm mang theo thế không thể đỡ, lao về phía Lưu Vân Tiên Quân mà đi.
Tiên Quân nào dám chống lại, chỉ có thể cố gắng tới cật lực mà né tránh, sắp khóc nhè tới nơi.
"Thần Ngưu đạo hữu, ngươi nghe ta giải thích, đây không phải là ..."
"Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu điên cuồng lúc lắc cái đầu bò của mình, tức tới thở hổn hà hổn hển: "Cuồng ma uống sữa, nạp mạng đi!"