Chương 285: Trao kinh hỉ cho nhau với Tiểu Đát Kỷ
"Ầm ầm!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu bỗng nhiên rơi tự do xuống đất, giẫm mạnh vào trên mặt đất.
Lập tức, cả đại địa nứt ra, rạn nứt lan về phía bốn phương tám hướng, đông đảo đệ tử Lưu Vân điện vội vàng đứng dậy chạy tán loạn như chim.
Không bao lâu, những khe hở này đã lan tràn tới cung điện còn sót lại một nửa kia
"Rầm rầm!"
Nửa cung điện còn sót lại kia cũng đổ sập xuống, không chỉ có như thế, những tường đổ kia càng là bay lên trời, hội tụ ở trước mặt Ngũ Sắc Thần Ngưu, biến thành một ngọn núi lớn, rạp trời kín đất hướng về phía Lưu Vân Tiên Quân mà đập tới!
Lưu Vân Tiên Quân đỏ ngầu cả mắt, nằm mơ cũng không dám nghĩ, khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cung điện của chính mình thế mà thành một đôi bọt biển, cái gì cũng không còn.
Thế sự quả nhiên vô thường, cuộc sống có kinh hỉ ở khắp mọi nơi.
Hắn gào thét một tiếng, "Nhanh, mọi người bày trận! Mau mau! Con bò này đã điên lên rồi!"
Đông đảo đệ tử cũng là tâm tư mệt mỏi, trước đó không lâu vì chống lại thiên kiếp, đã bày đại trận một lần, khiến cho mỗi người trong người đều có thương thế không nhẹ, bây giờ một con Thần Ngưu có thể so với Thái Ất Kim Tiên lại đột nhiên tìm tới cửa.
Bọn họ thật lo lắng, một ngày nào đó có thể sẽ vì bày trận mà khiến cho mình tử vong.
Không bao lâu, pháp lực cổ động, linh quang vô tận phóng lên tận trời, trận pháp hộ núi mở ra.
Sắc mặt Lưu Vân Tiên Quân trở nên ngưng trọng, trường sam bay phất phới, pháp lực quanh thân dâng lên cuồn cuộn, hai tay bấm pháp quyết, ở xung quanh ngưng tụ ra các loại hộ thuẫn, cuối cùng là hơi khôi phục một chút phong thái.
"Ầm ầm!"
Ngọn núi lớn va chạm vào trên hộ thuẫn, lập tức đá vụn tung tóe, như là thiên thạch, rơi xuống nhanh chóng, xung kích tới xung quanh trở nên mấp mô, có một số đỉnh núi thậm chí trực tiếp bị san bằng!
Lưu Vân Tiên Quân rên lên một tiếng, không thể không lui lại mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, theo bản năng lại nâng Linh Chung nhũ vạn năm lên uống một ngụm.
Trên mặt Ngũ Sắc Thần Ngưu lộ ra thần sắc khó có thể tin, hoàn toàn nổ, "Ngươi thế mà còn dám uống sữa ở trước mặt ta? Ngươi đây là đang khiêu khích ta a! Ta liều mạng với ngươi!"
Bốn vó của nó điên cuồng đạp xuống đất mà ra, Lực Hệ pháp tắc cuồn cuộn mà tới, không gian giống như cũng bị giẫm ra từng khe nứt, đại trận sụp đổ chỉ trong nháy mắt, lao về phía Lưu Vân Tiên Quân mà đi.
Lưu Vân Tiên Quân kém chút thổ huyết.
Lông tơ toàn thân hắn dựng đứng lên, pháp lực cuồn cuộn, tê cả da đầu, chỉ cảm thấy một nguy cơ vô cùng to lớn buông xuống.
Pháp quyết và Pháp Bảo giống như không có tác dụng gì, vẫn như cũ bị húc tới bại lui liên tục, chật vật không chịu nổi.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy có đệ tử ở bên dưới hô: "Tông chủ, đừng có giấu nghề nữa, nhanh sử dụng ra đòn sát thủ của ngươi đi!"
"Đúng a Tông chủ, lúc này chính là nguy cơ trước mắt, không phải ngươi có một thần thông hủy thiên diệt địa sao?"
"Ta có dự cảm, thần thông đó chắc chắn không tầm thường, hôm nay cuối cùng có thể mở rộng tầm mắt một chút."
Ta có cái rắm thần thông!
Lưu Vân Tiên Quân kêu lên một tiếng đau đớn, vẫn như cũ cưỡng ép duy trì phong độ sau cùng.
"Các vị đệ tử, thần thông này của ta cường đại quá mức, nơi đây không thi triển được, bằng không sợ rằng sẽ ngộ thương các ngươi."
Hắn nhìn vào Ngũ Sắc Thần Ngưu, đột nhiên duỗi ngón tay ra, thoáng ngoắc ngoắc, "Ngươi qua đây a!"
Cái ngoắc tay trào phóng này rõ ràng là vô cùng đúng chỗ, Ngũ Sắc Thần Ngưu "A a a" rống giận, lao vọt tới.
Lưu Vân Tiên Quân lập tức quay đầu là chạy, "Các vị đệ tử, ta sẽ dẫn nó đi, chờ đợi tin tức chiến thắng của ta trở về đi."
Một nơi khác của Tiên giới.
Cực Đông chi địa.
Nơi này là nơi bị vô số sông băng bao bọc, những khí tức băng hàn này rất dày đặc, vạn năm không thay đổi, càng là có linh vận lập lòe, hiển nhiên cũng không phải là băng bình thường, tùy tiện một khối đều có thể so với Băng Nguyên tinh!
Nơi này là một thánh địa trong Tiên giới, Băng Nguyên Tiên cung.
Một nữ tử mặc chiếc váy màu lam nhạt, đứng ở trên sông băng, tóc dài xõa ngang vai, da thịt trắng bóc, vô cùng xinh đẹp, thế mà ngay cả sông băng ở xung quanh cũng phải ảm đạm phai mờ đi.
Chỉ có điều, bên trong đôi mắt lại khó nén sự bi thương trong nội tâm, đây không phải sự bi thương trong phút chốc mà là bi thương lắng đọng trong vô số năm tháng, tới mức khí chất cả người đều mang vẻ thương cảm, càng lộ ra mỏng manh, để cho người ta sinh yêu.
Tròng mắt của nàng nhìn về phía xa xăm, như thể nàng muốn nhìn thấy phía bên kia bầu trời qua lớp vỏ bọc vô tận này.
Trên toàn bộ sông băng, chỉ có tiếng gió lạnh gào thét, thổi váy dài của nàng tung bay lên, ngưng tụ thành một bức họa.
Đúng lúc này, có linh quang lóe lên, một bóng người từ từ hiện lên ở sau lưng nữ tử kia, dần dần ngưng tụ thành một lão giả có mái tóc trắng xóa.
Lão giả cung kính bái một cái đối với nữ tử, mở miệng nói: "Thất công chúa, người cao nhân kia trở về."
Sắc mặt nữ tử này rốt cuộc xuất hiện biến hóa, xoay người, mở miệng nói: "Tinh Quan, liên quan tới người này, trước mắt ngươi hiểu rõ bao nhiêu?"
"Hổ thẹn, tiểu thần biết được cũng không nhiều."
Tinh Quan lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắng chát, trầm ngâm một lát mở miệng nói: "Người này lấy thân thể phàm nhân hoạt động ở phàm trần, căn bản không thể nào biết được thực lực của hắn, tuy nhiên có thể ở trong tiên phàm quấy ra thế cục như vậy thì ít nhất cũng phải là Đại La Kim Tiên, điều quan trọng nhất là lời nói và việc làm của hắn ta đều rõ ràng, không che giấu, và có vẻ là người hoạt động trong tầm nhìn của mọi người, nhưng trừ khi ngươi nhìn bằng mắt thường, nếu không, dù có tính toán gì đi chăng nữa thì cũng không tính ra được một chút chuyện liên quan tới hắn."
Bên trong đôi mắt nữ tử này giống như có sóng nước lưu chuyển, mở miệng nói: "Bất kể như thế nào, hắn đã đả thông con đường tiên phàm, khâm điểm Nhân Hoàng, có ý nghĩ không bàn mà trùng ý, nếu là ... được rồi, ngươi đi tới bái phỏng trước một chút đi."
"Tiểu thần lĩnh mệnh."
Tinh Quan lập tức khoanh chân ngồi xuống, quanh thân lóe lên ánh sáng nhạt, một đạo nguyên thần đã bay ra khỏi cơ thể, sau khi lại bái về phía nữ tử kia một bái thì phá không mà đi.
Phàm trần.
Trải qua đi đường một ngày một đêm, Lạc Tiên sơn mạch cuối cùng đã chậm rãi hiện lên ở trong tầm mắt của Lý Niệm Phàm.
Hắn đứng ở trên linh chu, mắt thấy dãy núi quen thuộc đang nhanh chóng tới gần.
Linh chu xuyên thẳng qua, trôi nổi với thiên địa, sau đó bắt đầu bình ổn mà hạ xuống
Lý Niệm Phàm đứng ở trên boong thuyền, đôi mắt lại đột nhiên sáng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi, phất phất tay đối với mấy thân ảnh ở dưới chân núi.
Không bao lâu, linh chu đã hạ xuống đất.
Lý Niệm Phàm có chút không kịp chờ đợi đi ra khỏi linh chu.
Cười nói: "Tiểu Đát Kỷ, Hỏa Phượng, các ngươi trở về rồi."
Về phần Đại Hắc thì lỗ tai buông xuống, sự ưu ái lại sắp biến mất đúng không?
Đát Kỷ và Hỏa Phượng cùng lúc mà nói: "Công tử."
Ngao Thành và Tiêu Thừa Phong vội vàng cung kính nói: "Lý công tử."
Long Nhi cũng là đi ra ngoài, đối với Ngao Thành nở ra nụ cười ngọt ngào mà nói: "Cha."
Sau đó, Lý Niệm Phàm thấy một cái thân ảnh vô cùng dễ thấy ở bên cạnh, một con Ngũ Sắc Thần Ngưu cao tới gần hai mét.
"Yêu ô, con bog này thật lớn a, hơn nữa còn có năm màu."
Hắn không thể không sợ hãi lên tiếng thán phục, "Đây là thịt rừng các ngươi đánh tới sao? Vừa vặn muốn vì Niếp Niếp bày tiệc mời khác, có thể làm một phần bò bít tết."
"Bò....ò...?"
Ngũ Sắc Thần Ngưu bị dọa đến toàn thân lắc lắc một cái, bắt đầu dùng sức giằng co, bên trong đôi mắt bò bắt đầu tuôn ra nước mắt nóng hổi, "Bò ... ò ..."
Không phải đã nói bắt người ta tới vắt sữa sao? Làm sao trong nháy mắt lại muốn làm người ta thành bò bít tết?
Cái chuyển biến này cũng quá nhanh đi!
Mẫu thân cứu ta, bọn họ không phải muốn uống sữa của ta, bọn họ là muốn thịt của ta a!
Đát Kỷ cười nói: "Công tử, lần trước không phải công tử nói muốn uống sữa tươi sao? Lần này chúng ta đi ra ngoài tìm một chút, con bò này có sữa."
"Ồ?"
Đôi mắt Lý Niệm Phàm bỗng nhiên sáng lên, kinh hỉ nói: "Hóa ra đây là một con bò sữa."
Tuy rằng trên thân ngoại trừ hai màu đen trắng, còn thêm vào ba loại màu sắc khác nhau, tuy nhiên, nơi này là thế giới tu tiên nha, quả nhiên lợi hại, ngay cả bò sữa cũng không tầm thường.
"Tiểu Đát Kỷ, ngươi có lòng." Lý Niệm Phàm lập tức có chút cảm động, vốn còn cho rằng nàng là đi du lịch, không nghĩ tới lại là mang tới kinh hỉ cho mình.
"Ta cũng mang về cho ngươi một thứ tốt." Hắn mỉm cười, còn may chính mình cũng chuẩn bị cho nàng một kinh hỉ, lấy Huyền Thủy hoàn ra, "Cái vòng tay này hẳn là rất thích hợp với ngươi, như thế nào, thích không?"
Đây là ... Tiên Thiên Linh bảo?!
Quả tim của tất cả mọi người đều đột nhiên nhảy lên một cái, hận không thể dính con mắt của mình lên đó.
Đây chính là Tiên Thiên Linh bảo a, mặc dù chỉ là Tiên Thiên Linh bảo hạ phẩm, nhưng xem như đặt ở thời kỳ viễn cổ thì cũng là đồ vật sẽ bị người tranh đoạt, chớ nói chi là thế giới tu tiên bây giờ, số lượng Tiên Thiên Linh bảo khả năng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ngao Thành có cảm xúc sâu nhất, hiện tại Long cung cũng không lấy ra nổi mấy món Tiên Thiên Linh bảo, bây giờ, cao nhân cứ như vậy thuận tay tặng người?
Đối với người tu tiên mà nói, một cái Linh Bảo, đối với việc tăng phúc chiến lực có thể nói là vô cùng to lớn, chỉ cần đầy đủ pháp bảo, vượt cấp khiêu chiến cũng chẳng qua chỉ là chuyện dễ dàng, có thể thấy được tầm quan trọng của Linh Bảo.
Đám người Cổ Tích Nhu sớm đã có chuẩn bị, nhìn vào phản ứng của mọi người, nội tâm đều không thể không cười khổ.
Thế này mà đã trợn tròn mắt?
Nếu để cho các ngươi biết cái này trước đó vốn chỉ là Hậu Thiên Chí bảo, sau khi được cao nhân thuận tay điêu khắc mà chuyển hóa thành Tiên Thiên Linh bảo, chẳng phải là muốn chấn kinh tới đầu giật đùng đùng mà ngất đi sao?
Đây chính là Hậu Thiên làm thành Tiên Thiên a! Khả năng điêu khắc của cao nhân thật sự có lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ a.
Sắc mặt Đát Kỷ lập tức hiện lên vẻ vui mừng, khuôn mặt đều đỏ lên, "Đa tạ công tử."
"Thích là được rồi."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, sau đó nhìn đám người Cổ Tích Nhu, mở miệng nói: "Cổ tiên tử, các ngươi có muốn đi vào nhà của ta ngồi một chút không?"
"Không được, Lý công tử đã có khách, chúng ta cũng nên trở về."
Nội tâm Cổ Tích Nhu tự nhiên là muốn vạn lần muốn, đi theo cao nhân, xem như uống một ngụm nước cũng là thơm, nhưng là làm người phải biết thức thời, không thể có lòng tham không đáy.
Quan trọng nhất là, cái này mẹ nó là một đám người như nào!
Không cần biết là Tiêu Thừa Phong hay là Ngao Thành, hay là Hỏa Phượng Đát Kỷ, đều mang tới cho nàng ta áp lực vô cùng lớn, nhiều đại lão ở đây như vậy, nàng ta chỉ là một Thiên Tiên nho nhỏ nào dám mặt dày mày dạn mà ở lại a, xem như cơ duyên lớn hơn nữa vậy cũng phải buông tay!
"Trong khoảng thời gian này rất cả ơn sự chiếu cố của các vị." Lý Niệm Phàm chắp tay, "Xin từ biệt."
Đám người Diêu Mộng Cơ lập tức nói ngay: "Lý công tử, cáo từ!"
Sau đó, Lý Niệm Phàm dẫn đám người Đát Kỷ đi về phía Tứ Hợp viện.
Lý Niệm Phàm nhìn vào Đát Kỷ, đột nhiên cảm thấy được có đôi mắt nhỏ đang quay tròn nhìn chằm chằm vào mình.
Tập trung nhìn vào lập tức vui vẻ.
"A, Tiểu hồ ly? Tiểu Đát Kỷ, ngươi cuối cùng cũng mang muội muội của ngươi tới."
Tiểu hồ ly này nhỏ nhắn mà xinh đẹp, hơn nữa một thân trắng như tuyết, cùng với màu trắng trên người của Đát Kỷ giống như hòa thành một thể, chín cái đuôi quấn quanh bên hông Đát Kỷ, ngay từ đầu Lý Niệm Phàm thật đúng là không có để ý tới.
Lúc này, đang tò mò trừng to mắt, thận trọng đánh giá Lý Niệm Phàm.
Đây chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết sao? Cảm giác cũng không có đáng sợ như trong chuyện xưa nói tới nha, tuy nhiên quả thực xinh đẹp hơn nữa còn đáng yêu a!
Lý Niệm Phàm cười nói: "Tiểu hồ ly, ngươi còn nhớ ta không?"
"Nhớ." Tiểu hồ ly do dự một chút, từ bên trong miệng tung ra hai chữ giòn tan, giống như có chút thẹn thùng thấp thỏm.
Đát Kỷ đưa tiểu hồ ly tới, "Công tử, công tử có thể ôm nó một cái."
"Được, vậy ta thử một chút."
Lý Niệm Phàm không chỉ không sợ ngược lại là rất chờ mong, cười mà nhận lấy tiểu hồ ly, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó.
Thật thoải mái.
Cái xúc cảm này thật là khiến người ta hoài niệm a.
Nhớ kỹ lần trước lúc sờ nó còn là đang sáu đuôi đây, có điều so sánh với bây giờ mà nói thì, cảm giác chín đuôi so với lúc sáu đuôi còn tốt hơn rất nhiều a.
Mềm hơn, mịn mượt mà hơn, quan trọng là còn rất ấm áp, quả thực chính là gối ôm tốt nhất, để cho người ta yêu thích không buông tay.