Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 286: Mẫu thân a, ta thế mà ngoạm được linh căn!

Chương 286: Mẫu thân a, ta thế mà ngoạm được linh căn!
Đát Kỷ lặng lẽ nhìn lướt qua tiểu hồ ly trong ngực của Lý Niệm Phàm, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Lúc trước chủ nhân chính là ôm ta như thế này, cái loại cảm giác được ôm này thật sự là rất dễ chịu, để cho người ta lưu luyến không thôi.
Muội muội của ta thật sự là quá hạnh phúc rồi, thật là muốn thay thế chỗ nàng ta a.
Tuy nhiên Tiểu hồ ly thì là đang run lẩy bà lẩy bẩy, nội tâm thì vô cùng xoắn xuýt.
Đây chính là đang trêu chọc ta sao? Ta có nên phản kháng một chút hay không? Tỷ tỷ có thể ăn dấm hay không a?
Cuối cùng đầu óc giống như một đống bột nhão, vùi đầu làm đà điểu.
Không bao lâu sau, mọi người theo Lý Niệm Phàm trở về tới Tứ Hợp viện.
"Kẹt kẹt."
Cửa viện mở ra, Tiểu Bạch đứng ở sau cửa, rất thân sĩ bái một cái rồi ngẩng đầu lên mở miệng nói: "Hoan nghênh chủ nhân tôn quý về nhà, hoan nghênh các vị khách quý tới chơi."
"Tiểu Bạch, nhanh đi chuẩn bị nước trà đi." Lý Niệm Phàm dừng lại một chút, sửa lời nói: "Không đúng, vẫn là đi chuẩn bị rượu ngon đi."
Đôi mắt Tiêu Thừa Phong đột nhiên sáng lên, "Có rượu sao? Chẳng trách ở đây lại có mùi rượu thơm như vậy!"
Còn chưa tiến vào trong Tứ Hợp viện, vậy mà đã có mùi rượu chui vào mũi.
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, "Có a, mà lại còn là rượu ngon nữa nha! Mau mời."
Đi ra ngoài một tuần, rượu vẫn như cũ chứa ở bên trong Huyền Nguyên Trấn Hải đỉnh, mùi thơm ngược lại càng ngày càng đậm.
Tiến vào Tứ Hợp viện, sau khi mời mọi người ngồi xuống, Tiểu Bạch đã bưng ly rượu tới, rót đầy cho mọi người mỗi người một ly.
Lý Niệm Phàm nâng ly rượu lên, "Tới, ta mời các vị một ly."
"Lý công tử, xin mời!"
Ngao Thành và Tiêu Thừa Phong không dám khinh thường, vội vàng nâng ly rượu lên, sau đó thì uống một hơi cạn sạch.
"A! Rượu ngon!"
Ánh mắt của bọn hắn đột nhiên sáng lên như bóng đèn, mà lấy thực lực của bọn hắn, vẫn như cũ cảm nhận được một trận choáng, khuôn mặt đều lập tức đỏ lên bừng bừng.
Không chỉ có như thế, bình cảnh vướng mắc nhiều năm thế mà được loại rượu này đánh thẳng vào không ngừng, có dấu hiệu buông lỏng.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt khiếp sợ tới cực điểm.
Hiệu quả quá kinh khủng, quá thần kỳ!
Rượu này ... chính là trân phẩm vô thượng trong thế gian a!
Đây chính là chỗ tốt khi đi theo bên cạnh đại lão a, xem như đi theo ăn uống chùa, mỗi một bữa, mỗi một ngụm đều có thể so với một trận tạo hóa.
"Nếu như thích, có thể bảo Tiểu Bạch rót đầy cho các ngươi, tuy nhiên rượu này có độ quá mạnh, cũng không nên tham rượu nha."
Lý Niệm Phàm nửa đùa nửa thật cười nói, rồi nói tiếp: "Các ngươi cứ ngồi uống rượu đi, ta đi ra sau viện bố trí chỗ ở cho con bò sữa này một chút."
"Không có việc gì, Lý công tử cứ làm việc của công tử đi." Tiêu Thừa Phong và Ngao Thành hai miệng một lời nói.
Bọn họ tự nhiên nghe hiểu ý tứ trong câu nói của Lý Niệm Phàm, cao nhân đây là đang chỉ điểm chính mình, rượu mặc dù là rượu ngon, nhưng một lần cũng không nên uống quá nhiều, cần số lượng vừa phải, bằng không ngược lại sẽ ảnh hưởng tới đầu óc của mình, choáng là không về được.
"Ta cũng muốn uống rượu."
Tiểu hồ lý nhảy lên trên bàn một cái, đáng yêu động lòng người mà nhìn vào Lý Niệm Phàm.
Đôi mắt của Niếp Niếp và Long Nhi cũng sáng lấp lánh lên như ánh sao, "Ca ca, chúng ta cũng muốn."
Bước chân của Lý Niệm Phàm dừng lại, ánh mắt không ngừng dò xét trên thân thể của ba nàng, giờ khắc này, làm sao đột nhiên cảm giác, các nàng giống như là ba vị thiếu nữ chưa tới tuổi trưởng thành?
Bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: "Tiểu Bạch, cũng rót cho các nàng một chút, nhớ kỹ, chỉ có thể là một chút mà thôi."
"Được rồi, chủ nhân tôn quý của ta."
"Công tử, ta đi theo công tử tới hậu viện đi."
Đát Kỷ nói một tiếng, sau đó kéo theo Ngũ Sắc Thần Ngưu cùng đi tới hậu viện.
Nội tâm Ngũ Sắc Thần Ngưu bây giờ đang là tan vỡ đang là sụp đổ.
Độc thân một con bò bị nhốt ở trại địch, quan trọng hơn nữa là bên cạnh còn đều là một đám biến thái, phong ấn pháp lực của ta không nói, còn không cho người ta nói chuyện, còn nói cái gì ta sau này sẽ trở thành một con bò sữa ngoan ngoãn, thật quá phận a.
Cuộc sống làm bò của ta sau này không biết sẽ đen tối tới mức nào đây a?
Nó yếu ớt nhìn thoáng qua Lý Niệm Phàm, đây là muốn kéo ta đi tới hậu viện để vắt sữa sao?
Vậy ta có nên để hắn đạt được ý định của hắn hay không đây?
Nếu như không cho hắn vắt ra được sữa, vậy hắn có thể thật biến ta thành thịt bò bít tết hay không?
Mang tâm tình vô cùng thấp thỏm, nó được kéo đi theo hai người đi về tới hậu viện.
Vừa tiến vào hậu viện, cái mũi của nó đột nhiên co rụt lại, ngửi được từng đợt mùi thơm của cỏ.
Cỏ thơm ngon a!
Cỏ này vô cùng thơm ngon a!
Nó lập tức ném thương cảm vừa rồi của mình sang một bên, lại hít hà một lần nữa, hút nước bọt đang bài tiết trong miệng trở về cuống họng, nhìn chằm chằm vào mọi phía xung quanh.
Cái nhìn này khiến đôi mắt bò của nó đột nhiên trợn lớn lên, tròng mắt đều muốn lồi ra một nửa.
Cái này ... cái này, nơi này thế mà lại là linh căn đầy khắp nơi trên đất?!
Làm sao có thể? !
Nó cúi đầu nhìn xuống dưới chân của mình một chút, mà ngay cả những cỏ dại mọc lên này rõ ràng cũng là linh căn!
Cái này, cái này, cái này. . .
Tình huống như thế nào?
Đầu của nó trống rỗng, cảnh tượng thần kỳ như thế này, nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Đây chính là linh căn a!
Lúc ở Tiên giới, mẫu thân nó cũng xem như là tồn tại đỉnh tiêm, nhưng mỗi lần ra ngoài, có thể tìm được một chút tiên quả trở về ăn cũng đã là chuyện rất may mắn rồi, vạn năm qua nó chỉ nghe nói qua linh căn nhưng xưa nay chưa từng được ăn.
Ta đây là đi tới thiên đường sao?
Nó ngẩn người tại chỗ, đôi mắt bò của nó quét qua, ánh mắt lập tức chắc chắn, thấy được những quả quýt trên cây cách chỗ nó không xa.
Quýt vàng óng ánh vừa lớn vừa tròn, treo cao ở trên cây, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào, tỏa ra từng đợt từng đợt mùi quýt vô cùng mê người.
Là vỏ quýt kia, đúng không sai chính là vỏ quýt mà đám người kia dùng để dụ ta!
Ngũ Sắc Thần Ngưu kích động đến hỏng.
Vỏ quýt vậy mà cũng có thể ăn ngon tới như vậy thì các múi quýt bên trong chắc chắn sẽ vô cùng ngon vô cùng ngon, ta có thể được ăn không?
"Được rồi, đừng có sợ, sau này nơi này chính là nhà của ngươi."
Lý Niệm Phàm vỗ vào Thần Ngưu, cười nói: "Mảnh đất này còn tính là màu mỡ, chỉ cần ngươi sản xuất ra sữa thật tốt, chắc chắn không để ngươi đói."
Để ... để cho ta được ăn linh căn sao?
Thần Ngưu nhìn vào Lý Niệm Phàm một chút, lỗ tai bò bắt đầu run lên, gần như không thể tin vào cái lỗ tai bò của mình.
Lè lưỡi liếm liếm bờ môi bò của mình, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn, cúi đầu bò xuống, cẩn thận ngoạm một miếng cỏ nhỏ.
"Ngoạm được, mẫu thân a, ta thế mà ngoạm được linh căn! Ô ô ô---"
Trong lòng Thần Ngưu vào giây phút này đang chấn động tới tột đỉnh, nội tâm cảm giác được thành tựu trực tiếp đề thăng vèo cái lên tới đỉnh phong, thiếu chút nữa bởi kích động mà rơi lệ.
Mắt thấy Lý Niệm Phàm không có phản đối gì, nó hơi khẽ cắn, giống như ăn mì sợi vậy, hút cây cỏ dại kia vào trong miệng, "Răng rắc răng rắc" bắt đầu nhai và nuốt.
Đây chính là mùi vị của linh căn sao? Ngon a, đây mới là thứ ngon mà Thần Ngưu ta nên ăn a!
Năm loại màu trắng trên người Thần Ngưu lập tức sáng lên, bên trong đôi mắt bò, hai hàng nước mắt nóng hôi hổi rơi xuống.
Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc của cuộc đời làm bò.
"Bò....ò..., bò....ò...!"
Nó bắt đầu khẽ kêu lên, chỉ hận bây giờ không có cách nào nói chuyện, không phải vậy nhất định sẽ nói, "Chuyện tốt bực này, mau gọi mẫu thân của ta tới đây, sữa của mẫu thân ta còn nhiều hơn so với ta, để cho ta đi gọi mẫu thân của ta có được hay không? Ô ô ô, mẫu thân, đám người này không phải biến thái, bọn họ không có gạt ta, bọn họ thật là cho chúng ta chỗ tốt!"
"Xem ra nó rất thích ăn cỏ nơi này."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất