Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 288: Người máy ở nhà không có gì đặc biệt

Chương 288: Người máy ở nhà không có gì đặc biệt
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời lại là tiếng sấm vang rền nổ vang.
Ánh bạc thoáng hiện, tiếng sấm giữa ban ngày lóe lên một cái rồi biến mất.
Tinh Quan đứng ở trên không trung, sửa sang đơn giả lại trang phục của mình một chút, soi gương mò mấy sợi râu bị sét đánh tới có chút cháy đen kia rồi nhổ ra, lúc này mới cưỡi mây đạp gió hướng về phía Tứ Hợp viện mà lướt tới.
VÌ không quấy rầy cao nhân, hắn cố ý chọn lấy một cái nơi có khoảng cách xa xôi tương đối vắng vẻ để mà độ kiếp.
Phong cách cưỡi mây đạp gió của hắn cao hơn so với những tiên nhân khác rất nhiều, đầu tiên là ngoại hình của đám mây, là loại hình quăn xoắn kia, hơn nữa không chỉ có nguyên mây dưới chân, xung quanh còn có không ít đám mây phụ bám vào, trông giống như là được mây mù bao khỏa, rất chi là hoành tráng.
Tốc độ rất nhanh, không bao lâu thì đã tới Lạc Tiên sơn mạch.
Nhớ tới sự cường đại của Tiểu Bạch, hắn nhịn không được mà hít vào một cơn gió lạnh, ngay cả cái tên mở cửa cũng đáng sợ như vậy, vậy chủ nhân của cái tòa Tứ Hợp viện kia là nhân vật cỡ nào?
Trầm ngâm một lát, hắn không dám trực tiếp dùng mây bay lên núi, mà là hạ mây rơi vào dưới chân núi.
Để tỏ lòng tôn trọng, nhất định phải đi bộ lên núi, ngăn chặn hết tất cả các yếu tố không thích hợp có thể làm cao nhân không hài lòng.
Trên đường đi cũng không có cấm kỵ gì, càng không có trở ngại gì.
Không bao lâu, hình dáng Tứ Hợp viện đã như ẩn như hiện ở bên trong đám mây mù và trong rừng cây.
Thần sắc hắn lập tức chấn động, chậm rãi nhấc chân mà lên.
Hít sâu một hơi, đè xuống sự bất an trong lòng mình, run lẩy bẩy giơ tay lên, thận trọng gõ đông đông đông ba cái.
Sau đó, tâm trạng như nhấc lên tới cổ họng, thấp thỏm chờ đợi.
Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi không có tâm tình khẩn trương như lúc này.
Không biết vì sao, vào lúc này, nội tâm của hắn thế mà không hiểu vì sao lại phát ra một chút lòng kính sợ, xem như ban đầu lúc là người hầu ở Thiên Cung, bái phỏng qua các vị đại thần đều không có khẩn trương như vậy.
Vô số năm qua giác quan thứ sáu nói cho hắn biết.
Nhân vật này, chỉ sợ có lai lịch siêu cấp phi phàm a!
"Kẹt kẹt."
Cửa mở, người mở cửa vẫn như cũ là Tiểu Bạch.
Hắn vội vàng rất cung kính bái một cái, run giọng nói: "Bần đạo đi qua nơi này, không mời mà tới, còn xin đại nhân tạo thuận lợi."
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào hắn, mở miệng nói: "Biết được điều kiêng kỵ khi tới đây không?"
Tinh Quan hơi sững sờ, trong đầu linh quang lóe lên, cổ tay khẽ đảo đã lấy ra một viên linh thạch cực phẩm, rồi cười theo đưa tới, "Là ta sơ sót, chút tâm ý, không đủ kính ý."
Tiểu Bạch nhận lấy linh thạch, tiên tay bóp, "Cờ rốp" một tiếng, linh thạch đã trực tiếp biến thành mảnh vụn.
Cứ như vậy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tinh Quan, trong ánh mắt đã thoáng hiện ánh sáng đỏ.
"Tê —— "
Sự can đảm của Tinh Quan đã run rẩy tới dữ dội, đầu vang lên ông ông, đã ngửi được mùi vị của tử vong, rợi râu trắng bóng cũng đã bắt đầu vểnh lên, lạnh khắp cả người.
Đạo ánh sáng đỏ trong mắt Tiểu Bạch kia với hắn mà nói quả thực chính là ác mộng cả đời.
"Ta, ta, ta, cái này. . ."
Miệng hắn run rẩy, sắp khóc, đã bắt đầu nói năng có chút lộn xộn, "Cao nhân lấy thân thể phàm nhân hành tẩu phàm trần, ta không nên tới quấy rầy cao nhân thanh tu, ta sai rồi, lúc này ta đi được chưa?
Ánh sáng đỏ thu liễm.
Tiểu Bạch lạnh nhạt nói: "Niềm vui của chủ nhân nhà ta, không được quấy nhiễu hắn trải nghiệm làm phàm nhân, bằng không ... xóa bỏ!
Tinh Quan đã đặt mông ngồi trên mặt đất, có chút mộng.
Không nghĩ tới chính mình thế mà nhặt về được một cái mạng, vội vàng ứng tiếng nói: "Ai, ai, ta đã hiểu! Đa tạ đại nhân chỉ điểm, đa tạ đại nhân tha mạng."
Trong mắt Tiểu Bạch lại lóe lên ánh sáng đỏ, "Ta gọi là Tiểu Bạch, là một người máy ở nhà không có gì đăc biệt, hiểu?"
"Hiểu, ta hiểu!"
Tinh Quan tuy rằng không biết người máy là có ý gì, nhưng cái gì cũng không dám hỏi, cái gì cũng không dám nói, chỉ là gật đầu cuống quít.
"Tiểu Bạch, tại sao mở cửa lại lâu như thế? Có khách tới rồi sao?" Trong nội viện, Lý Niệm Phàm nhịn không được tò mò mở miệng hỏi.
Tiểu Bạch làm hết trách nhiệm nói: "Chủ nhân tôn quý, có một người không quen biết đi qua nơi đây, có muốn để hắn tiến vào hay không?"
Lại có người không quen biết đi tới, như vậy rất hiếm gặp a.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Người tới là khách, để hắn vào đi."
Ở ngoài cửa, Tinh Quan vội vàng vỗ vào bụi đất trên mông, vuốt vuốt lại khuôn mặt cứng ngắc của mình, cất bước đi vào.
Thật ra thì hắn rất muốn quay đầu là chạy, nơi này quá nguy hiểm, thật là đáng sợ.
Tuy nhiên bây giờ đã leo lên lưng cọp, không vào không được.
Tinh Quan cũng là diễn viên thâm niên, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh tốt tâm tính, mở miệng nói: "Vị công tử này, bần đạo vừa mới đi ngang qua nơi đây, thấy viện này hùng vĩ cổ kính, không thể không sinh lòng tò mò, lúc này mới tới cửa quấy rầy, còn xin chớ trách."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Chưa nói tới quấy rầy, mau mời ngồi."
Đúng lúc này, lại nghe thấy Ngao Thành cười nói: "Lão Quan, còn nhớ ta không?"
Tinh Quan nhìn về phía Ngao Thành, thần sắc lập tức chấn động, "Ngươi, ngươi là ..."
"Không sai, chính là ta!" Ngao Thành trực tiếp cười cắt ngang, sau đó nói: "Không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ Lý công tử, quả nhiên là duyên phận."
Lý Niệm Phàm kinh ngạc nói: "Các ngươi thế mà còn biết nhau?"
Ngao Thành không dám có chút giấu diếm, mở miệng nói: "Đúng vậy a, nói tới ngược lại là đã lâu không gặp, xem như lão bằng hữu của ta, Lý công tử, ta giới thiệu cho ngươi một chút, hắn gọi là Tinh Hà đạo nhân"
Xem ra lão nhân này cũng là một vị tu sĩ.
Tuy nhiên Ngao Thành là một Lý Ngư tinh, không biết lão nhân này là cái gì?
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, người tu tiên gặp cũng nhiều, cũng không có truy đến cùng, cười nói: "Hóa ra là Tinh Hà đạo trưởng, ta gọi Lý Niệm Phàm."
Tinh Hà đạo trưởng vội vàng chắp tay, "Lý công tử."
Hắn đột nhiên bắt gặp được người quen, nội tâm bất an cuối cùng là thoáng bình phục chút, bắt đầu thận trọng đánh giá bốn phía xung quanh.
Trong tiểu viện có không ít người, bên cạnh Ngao Thành còn có một vị lão giả mặc áo bào đen ngồi ở đó, gánh vác trường kiếm, tuy rằng khí thế nội liễm, nhưng rõ ràng là một vị kiếm tu, mấu chốt là mình nhìn không thấu.
Về phần Hỏa Phượng và Đát Kỷ, hắn chỉ là vội vàng quét qua, còn muốn kinh diễm hơn so với Thất công chúa, tự nhiên không dám có chút khinh nhờn.
A? Con tiểu hồ lý kia là Cửu Vĩ Thiên Hồ?
Còn có Long Nhi Tiểu Long nữ, lão Long Vương đây là bán con cái của mình tới sao?
Tiểu nữ hài nhân loại kia, tuy rằng khí tức quanh người rất không bình thường, thần trí của mình lại có loại cảm giác muốn bị thôn phệ, khó lường.
Đại lão, cả phòng đại lão, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
"Lạch cạch!"
Đúng lúc này, ở trong một góc của viện tử truyền tới một tiếng động nhỏ, một con Hỏa Tước chổng mông lên bên dưới đi ra một quả trứng, an an ổn ổn rơi vào trong ổ trứng gà.
"Ngưu bức!"
Trong lòng hắn rung động điên cuồng, tam quan vững vàng bị phá vỡ, vội vàng thu hồi ánh mắt, lúc này mới để ý tới, trong tay mỗi người thế mà đều cầm một cái bát nhỏ.
Một đám đại lão, mỗi người trong tay cầm lấy một cái bát, hình tượng này trông như thế nào mà thoạt nhìn cảm thấy có chút sung sướng.
Ánh mắt của hắn đảo một cái, lúc này mới nhìn thấy mọi người vây quanh trước một cái nồi, trong nồi còn thừa lại một chút canh thừa, có một chút mùi thơm nhàn nhạt từ trong nồi truyền ra.
Thơm quá.
Hắn nhịn không được lại kéo cái mũi của mình ra một lần nữa, cẩn thận nhìn chằm chằm vào canh thừa trong nối.
Cái nhìn này, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, Tiên Linh chi khí trong nồi này rất đậm đặc, giống như còn có lực lượng pháp tắc đang lưu động!
Tuy rằng chỉ còn lại canh thừa, nhưng vẫn như vũ có một loại cảm giác trào dâng lên.
"Tiên canh, đây tuyệt đối là tiên canh a!"
Mùi vị mềm mại kéo dài, trong đó còn lập lòe linh vận, quang hoa nội liễm.
Hắn cũng là người có kiến thức rộng rãi, với cả năm đó rất có tâm đắc ở phương diện ăn, chẳng mấy chốc đã kết luận canh này không tầm thường!
Đúng, đây chính là nhà của cao nhân, hơn nữa có thể làm cho nhiều đại lão bưng bát vây quanh ở một chỗ như vậy, còn có thể uống canh tầm thường sao?
Trong lòng Tinh Hà đạo nhân cuồng loạn lên, con mắt cũng bắt đầu ửng hồng, hắn nặng nề hít một chút mùi thơm trong không khí, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước.
Lý Niệm Phàm có chút lúng túng nói: "Tinh Hà đạo trưởng, thật sự là không đúng lúc, canh này chúng ta đã ăn xong, không có ý tứ a."
Tinh Hà đạo trưởng liếm môi một cái, nhịn không được nói: "Lý công tử, trong nồi này không phải còn thừa lại một chút sao?"
Lý Niệm Phàm lắc đầu nói: "Đây chỉ là một chút canh thừa còn lại, chuẩn bị mang đi đổ đi, nếu để cho ngươi uống những này vậy xem như quá thất lễ."
"Không thất lễ, không thất lễ."
Quả tim Tinh Hà đạo trưởng có hơi co lại, không thể không tranh thủ nói: "Lý công tử, trong nồi này còn lại không ít a, cũng không tính được là canh thừa, hơn nữa hương vị thơm như thế, sâu thèm trong người ta bị dựng đứng lên đi bằng hai chân rồi, thật rất muốn nếm thử, bỏ đi thật quá lãng phí."
"Cái này ... không tốt a." Lý Niệm Phàm nhíu mày.
Ngao Thành mở miệng giải thích: "Lý công tử, tu sĩ chúng ta sở thích còn sót lại không nhiều, khó được gặp được món ngon, tự nhiên không muốn bỏ qua."
Đúng vậy, sống lâu, đối với sở thích ngược lại càng coi trọng hơn.
Lý Niệm Phàm do dự một chút, mở miệng nói: "Thôi được, nếu như ngươi không chê vậy thì ăn đi."
"Tạ ơn Lý công tử."
Tinh Hà đạo trưởng hết sức vui mừng, ném một cái ánh mắt đầy cảm kích về phía Ngao Thành, vội vàng tự mình xới cho mình một bát.
Không kịp chờ đợi há mồm khẽ hút, "Hô hô!"
Hương vị tuyệt vời ngay lập tức khiến hắn say mê, sữa bò bôi trơn dọc theo miệng hắn chảy xuôi, giống như đang xoa bóp.
Hắn cũng không có nuốt một phát hết luôn mà nuốt một cách cẩn thận, thưởng thức một cách tinh tế.
Sữa Ngũ Sắc Thần Ngưu, mật ong Kim Diễm phong, còn có ... đu đủ kia, lực lượng pháp tắc chính là tỏa ra từ chỗ đu đủ kia, chẳng lẽ là linh căn?
Bên trong một nồi nước nho nhỏ này thế mà ẩn chứa nhiều trân bảo như vậy!
Xa xỉ, quá xa xỉ!
Xem như mình ở trước kia, lúc chính mình còn là Tinh Quan, cũng không được thưởng thức qua mỹ vị như này, xem như bữa tiệc bàn đào của Vương Mẫu, canh này chắc chắn sẽ là thứ đưa ra sau cùng!
Còn may chính mình mặt dạn mày dày mở miệng yêu cầu, bằng không sẽ vô ích bỏ lỡ một chén canh như vậy, vậy thì thật phải hối hận cả đời.
Nghĩ không ra, huy hoàng trước đây tuy rằng không có ở đây, nhưng là mình ngược lại có thể may mắn thưởng thức được bảo canh như vậy, cuộc sống quả nhiên là tuyệt không thể tả a!
Chẳng mấy chốc, một chén canh đã được hắn uống hết sạch, hắn nhịn không được lại mò vớt trong nồi, vớt sạch sẽ chút canh thừa còn lại, nếu như không phải còn sót lại một chút lý trí, hắn thật muốn dùng nước đảo qua đảo lại để không lãng phí một giọt nào.
Lý Niệm Phàm ở một bên cứ như vậy yên lặng mà nhìn vào.
Trách không được ngay cả thức ăn thừa cũng có thể ăn, lão nhân này rõ ràng là điển hình của kẻ ăn hàng.
Tuy nhiên cái này cũng càng nói rõ hơn về mỹ vị mà món ngon tự tay mình làm ra, bất kể là ai, chỉ cần nếm món ngon của chính mình thì chỉ sợ cũng sẽ không quên đi.
Tinh Hào đạo trưởng lưu luyến không rời thả bát xuống, nói lên lời nói từ đáy lòng: "Ăn ngon, ăn quá ngon! Đời này của ta, chưa từng nếm qua thứ ngon tới như vậy."
"Tinh Hà đạo trưởng lời này ngược lại để ta có chút xấu hổ." Lý Niệm Phàm có chút lúng túng nói: "Để ngươi ăn canh thừa quả thực là không có ý tứ."
Tinh Hà đạo trưởng giật này mình, nào dám để đại lão hướng mình nhận lỗi, vội vàng cười làm lành nói: "Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! Lý công tử có thể để cho ta nếm được món ngon như vậy, ta nên cám ơn công tử mới đúng."
"Ha ha ha, ngươi quá khách khí."
Lý Niệm Phàm cười ha ha, không hổ là lão bằng hữu của Ngao Thành, quả nhiên lại là một tiên nhân thân thiện a.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái hạt giống trên người kia, nếu như không trồng xuống chỉ sợ cũng thật sắp chết héo rồi.
Đây chính là hồ lô đựng rượu của ta, làm sao lại quên đi mất cái chuyện này cơ chứ.
Vội vàng đứng lên, mở miệng nói: "Các vị, ta đột nhiên nhớ tới, ta phải đi hậu viện trồng một loại thực vật, xin lỗi không tiếp được một chút."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất