Chương 289: Vậy mà có thể giẫm lên linh căn mà đi.
Mắt thấy Lý Niệm Phàm cầm trong tay một cái xẻng sắt, đứng dậy đi về phía hậu viện đi tới, Ngao Thành nhớ tới lão tổ ở hậu viện, bờ môi không thể không giật giật, nhịn không được nói: "Lý công tử, chúng ta có thể đi theo nhìn xem không?"
Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: "Chuyện này thì có cái gì không thể, chẳng qua đi vào hậu viện đều là chút cây cối và bùn đất, cũng không có gì đẹp mắt."
Lời này là khiêm tốn.
Hắn thật ra thì luôn vô cùng hài lòng đối với hậu viện, trải qua hắn chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, hậu viện hoàn toàn chính là một hậu hoa viên, mà ngay cả cây ăn quả đều trải qua tu bổ, trồng trọt tới cũng là hoàn toàn chỉnh tề, những cây nông nghiệp trên đất kia càng là sắp xếp tới rất hợp quy tắc, còn trồng lấy không ít hoa cỏ tiến hành tô điểm, trông rất đẹp mắt.
Thấy Lý Niệm Phàm đồng ý, tinh thần của Ngao Thành và Tiêu Thừa Phong lập tức chấn động, đều là đi theo, Đát Kỷ tự nhiên là đi theo, cứ như vậy điều này khiến dẫn tới cảnh tượng như ong vỡ tổ, mọi người cùng nhau đi tới hậu viện.
Tinh Hà đạo trưởng quan sát, chính mình cũng không cách nào ngồi ở tại chỗ, tự nhiên cũng tò mò mà đi theo.
Thấy thế nào cũng có một loại cảm giác kết đoàn đi tham quan.
"Kẹt kẹt."
Cửa ở hậu viện mở ra.
Chỉ thoáng một cái, vẻ mặt của tất cả mọi người đều ngưng tụ lại, chỉ nhìn qua cánh cửa này nhìn về phía hậu viện cũng cảm nhận được một cỗ khí tức viễn cổ đập vào mặt.
Cỗ khí tức này...
Ngao Thành cũng tốt, Tiêu Thừa Phong cũng được, còn có Tinh Hà đạo trưởng, con mắt của bọn hắn đột là đột nhiên co rụt lại, cảm xúc cực kỳ khắc sâu, bởi vì quá mức hoài niệm, trong đôi mắt của bọn họ dường như thoáng hiện ra nước mắt.
Bởi vì ... bọn họ chính là người từ đoạn thời gian đó tới.
So với khí tức bên ngoài, khí tức hậu viện muốn đậm đặc hơn rất rất nhiều, hơn nữa cực kỳ thuần túy, cỗ thuần túy này cũng không phải là chỉ năng lượng thuần túy, mà là không có một chút tạp chất nào.
Tạp chất là cái gì, linh khí chính là một loại tạp chất!
Không sai, chính là linh khí!
Ở vào thời kỳ viễn cổ, tiên khí che trời, đạo vận dày đặc, xung quanh đều là pháp tắc, đại năng đi khắp nơi trên đất, tiên nhân đầy trời, đó là huy hoàng cỡ nào, ngươi chỉ là một tên Thiên Tiên ngươi sẽ cảm thấy xấu hổ khi đi ra ngoài.
Hiện tại a, người tu tiên cũng bắt đầu xưng vương xưng bá.
Ba người bọn họ gần như là run rẩy lên, giấu trong lòng sự thành kính tột độ mà bước vào trong hậu viện.
Sau đó, không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu.
"A —— thoải mái!"
Gương mắt nhìn lại, sắc màu rực rỡ, cây xanh mọc thành rừng, nước suối chảy róc rách, phong cảnh cùng bên ngoài trông không khác chút nào, nhưng hiệu quả mang tới cho người ta chính là ngày đêm khác biệt, có một loại cảm giác thiên đường và phàm trần.
Thật giống như rõ ràng là một bộ y phục nhìn giống nhau, nhưng chất liệu lại khác biệt, đưa mắt là có thể nhìn ra được.
Bản chất có sự chênh lệch rất rất nhiều.
Tinh Hà đạo trưởng quan sát nghiêm túc nhất, đầu tiên là bởi vì tưởng nhớ, còn có một điểm chính là bởi vì nhiệm vụ.
Khó lường, nơi này thật sự là quá ghê gớm.
Thất công chúa, chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, nơi này là một cái nơi như thế nào, đây là một đại lão cỡ nào.
Hắn đưa mắt nhìn cái, đầu tiên là thấy Ngũ Sắc Thần Ngưu đang ăn cỏ kia, cái đuôi bò đang phe phây phe phẩy, tò mò nhìn mọi người, khi Thần Ngưu nhìn thấy Lý Niệm Phàm thì hai chân của nó hơi dạng ra, giống như làm tư thế chuẩn bị sẵn sàng bất cữ lúc nào cũng có thể tới vắt sữa vậy.
Vô cùng tự giác.
Sau đó nhìn thấy chính là hoa cỏ cây cối xung quanh, một cỗ mùi thơm của cỏ âm thầm mang theo mùi trái cây chui vào mũi, không cần tu luyện, pháp lực trong cơ thể hắn thế mà đều đang tăng trưởng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao tại sao bên trong miếng đu đủ mà hắn ăn kia lại có thể ẩn chứa lực lượng pháp tắc, hóa ra ... hậu viện của cao nhân, khắp nơi đều có linh căn a!
Nhìn vào trên những cây kia treo đầy quả, chiếu lấp lánh, linh khí bức người, thế nhưng đều là linh căn tiên quả a!
Xem như lúc ta làm người hầu ở trên Thiên Cung, vận khí tốt cũng phải mỗi trăm năm mới có thể ăn được một quả đi.
Dù hắn tới từ thời viễn cổ, thậm chí may mắn còn sống sót lại trong đại kiếp kia, danh xưng kiến thức rộng rãi, tâm cảnh tự nhận không quan tâm tới thiệt hơn cũng bị phương thế giới này làm cho đầu óc choáng váng.
Không thể tưởng tượng, nghe rợn cả người!
"Ong ong ong."
Giữa cỏ cây và hoa lá, từng con ong mật nhỏ đang bay lượn một cách hạnh phúc sung sướng, ngắt lấy mật ong mà quên cả đất trời.
Có mấy con bởi tò mò mà bay quanh Tinh Hà đạo trưởng, để cơ bắp toàn thân hắn cứng ngắc lại, động cũng không dám động.
Kim Diễm phong.
Đây chính là Kim Diễm phong a, xem như ở vào thời kỳ viễn cổ, Thiên Cung bỏ ra vô số cái giá lớn, sai người đi bắt giữ khắp nơi, cuối cùng cũng không thể thuần phục được dù chỉ một con Kim Diễm phong a!
Bây giờ, thế mà an cư lạc nghiệp ở ngay cái chỗ này?
Khó trách cao nhân có thể ăn được sữa của Ngũ Sắc Thần Ngưu và mật ong của Kim Diễm phong một cách dễ dàng, hóa ra những thứ này chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng trôi trong hậu viện của cao nhân.
Không hổ là nơi đại lão sinh sống, loại khoái hoạt này ngươi là không tưởng tượng tới được.
Lý Niệm Phàm thấy mọi người đều có chút vẻ mặt say mê, không thể không cười nói: "Thấy thế nào? Hoàn cảnh cũng được chứ?"
"Được ... được, quá được ấy chứ!"
Ba người Ngạo Thành gật đầu liên tục, nội tâm của bọn họ đã rung động tới tột đỉnh, tự nhận sống nhiều năm tháng như vậy, trong bụng có rất nhiều vốn từ, nhưng lúc này lại căn bản nghĩ không ra bất luận từ ngữ nào để có thể ca ngợi, nơi này, căn bản là đã vượt qua phàm trù nhân loại có thể hình dung.
"Ta cũng cảm thấy như vậy." Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, sau đó nói: "Chỉ tiếc còn có không ít đất trống, ta lo lắng rằng những thứ ta trồng quá lặp đi lặp lại sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan, cho nên mới cố ý để trống, chờ sau này có loại giống mới lại trồng thêm vào, cũng không biết lúc nào mới có thể trồng đầy."
Trong con ngươi của hắn có chút chờ mong, làm một tên Thần Nông hợp cách, chế tạo hậu hoa viên của chính mình trở nên hoàn mỹ chắc chứn là một truy cầu rất lớn, chỉ tiếc cho tới trước mắt, thật đúng là không tìm được thực vật thích hợp.
Thế giới tu tiên những thứ khác đều tốt, cái chính là chủng loại hoa quả quả thực là có chút ít, không đủ muôn màu muôn vẻ.
Đến rồi!
Ám chỉ của cao nhân tới rồi!
Trong lòng tất cả mọi người bỗng nhiên nhấc lên, chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Có thể làm việc cho cao nhân, đây là chuyện may mắn vô cùng lớn a.
Nhìn đi nhìn lại những thứ ở trong hậu viện này của cao nhân, mọi người lập tức cảm thấy gánh vác trên vai lại nặng hơn rất nhiều.
Chủng loại ở nơi này đã rất nhiều, nếu như nói còn thiếu, vậy chắc chắn đều là những thần vật có chút không tầm thường, xem ra chính mình phải cố gắng nhiều hơn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong không trung mơ hồ có tia lửa cọ sát ra, xem hai bên làm đối thủ cạnh tranh.
Tinh Hà đạo trường thì vội vàng nói: "Lý công tử, nếu như nói về mấy loại cây cối, ta ngược lại thật ra biết mấy loại cực kỳ hiếm thấy, chờ sau khi trở lại sẽ lưu ý thêm cho công tử."
Chó liếm a!
Trong nội tâm Tiêu Thừa Phong và Ngao Thành mắng to, chỉ hận chính mình chậm mất một nhịp, vội vàng nói: "Lý công tử, chúng ta cũng sẽ như vậy."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Ý tốt của các vị ta xin tâm lĩnh, nếu như có thì đó là tốt nhất, tuy nhiên cũng không cần cưỡng cầu."
Có thể làm bằng hữu của một đám người tu tiên tiên nhân có lòng nhiệt tình như vậy thì quả thật rất thoải mái.
Hắn tiếp tục đi sâu vào bên trong viện tử, và không lâu ngay sau đó đã đến hồ nước ở trung tâm.
Mọi người đi sát theo phía sau, giẫm lên đồng cỏ phát ra tiếng "sột soạt", âm thanh không lớn nhưng lại giống như một cái búa nặng từng nhát từng nhát nện vào trong nội tâm của mọi người.
Dưới chân của mình đều là linh căn a!
Cha, mẹ quá cố, đứa bé của các ngươi có tiền đồ, vậy mà có thể giẫm lên linh căn mà đi.