Chương 310: Đại hội của các tu sĩ hàng đầu
Các đệ tử nhìn vào điện chủ nhà mình, rơi vào một loại trầm mặc, trên mặt có chút không hiểu.
Nghĩ không ra Điện chủ nhà mình đột phá lại là bởi vì cái tên tuổi xưng hô cuồng ma uống sữa.
Trên thế giới này lại có chuyện tốt như vậy sao?
Diệp Lưu Vân có hành động oai hùng ở trước mặt các đệ tử của mình, cứu vãn thể diện, tâm tình thật tốt, cười nói: "Đúng rồi, chuyện ta bảo các ngươi tra như thế nào rồi?"
Có hai tên đệ tử đứng ra, "Bẩm Điện chủ, chuyện liên quan tới Huyền Thủy đoàn, chúng ta chỉ tra được ở 3600 năm trước, Huyền Thủy hoàn xuất hiện ở trong tay Nguyên Thủy Chân Tiên, tuy nhiên ngay ở một ngàn năm trước, Nguyên Thủy Chân Tiên bởi vì độ Thiên Nhân Ngũ Suy thất bại mà thân tử đạo tiêu, từ đó, tung tích của Huyền Thủy hoàn đã không rõ."
"Một đống nói nhảm!"
Diệp Lưu Vân lắc đầu, "Thật ra thì nói trắng ra là cái gì cũng không có tra ra được."
Hai tên đệ tử kia đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.
Diệp Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Nếu là Thiên Nhân Ngũ Suy, bình thường đều sẽ chọn ở một nơi tương đối ẩn nấp, bình tĩnh chờ đợi tử vong, có biết Nguyên Thủy Chân Tiên cuối cùng xuất hiện ở đâu không?"
Một tên đệ tử trong đó nói: "Hình như là ở phía tây, từng có tung tích hắn hiện thân ở ở Tây Lĩnh"
"Tây Lĩnh?" Trong mắt Diệp Lưu Vân mang theo suy nghĩ sâu xa, mày nhăn lại, "Chỗ đó có nhiều dãy núi (sơn mạch), đều là nơi thích ở nhất cho những người sắp chết và có chút sợ chết, như thế ngược lại là có chút mò kim đáy biển."
Trong lòng hắn bực bội một trận.
Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà cao nhân giao cho mình, là cơ hội tốt nhất để mình lấy công chuộc tội, thậm chí cao nhân còn không kể hiềm khích trước đó giúp mình đột phá, nếu như việc này còn làm không xong, vậy mình còn muốn mặt mũi sao?
Đúng lúc này, chân trời xa xa đột nhiên có tường mây nhấp nhô, sau đó, một thân ảnh chậm rãi hiển hiện, là một lão giả áo xám thon gầy.
Lão giả đầu tiên là nhìn lướt qua tình cảnh bi thảm bên trong Lưu Vân điện, bên trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng mịt mờ, sau đó chắp tay đối với Diệp Lưu Vân cười nói: "Vãn bối bái kiến Diệp Điện chủ."
Sắc mặt Diệp Lưu Vân bình tĩnh, mở miệng nói: "Từ đâu tới? Cần làm chuyện gì?"
Lão giả áo xám mở miệng nói: "Danh tự chủ nhân nhà ta vẫn là không tiện lộ ra, tuy nhiên hắn lại là để cho ta tới truyền đạt một ít lời, nghĩ tới Diệp Điện chủ sẽ có hứng thú."
"Nói!"
"Chủ nhân nhà ta nói thiên địa đại thế bắt đầu trở nên hỗn loạn, thiên cơ cũng bị che lấp, con đường phía trước mênh mông, tuy nhiên cơ duyên cũng theo đó mà xuất hiện, Lưu Vân điện của Diệp Điện chủ biến thành dáng vẻ này, nghĩ tới cũng đã tiếp xúc tới một số chuyện."
Lão giả dừng một chút, tiếp tục nói: "Biến cố manh mối lần này đã hiện, chủ nhân nhà ta âm thầm mời một số đại năng tới cùng nhau thương nghị con đường phía trước, không biết Diệp Điện chủ có hứng thú hay không?"
"Ồ? Các ngươi chuẩn bị làm thế nào?" Diệp Lưu Vân mặt không đổi sắc, kỳ thực trong lòng cười lạnh.
Một đám ếch ngồi đáy giếng, còn nhảy tới nhảy lui muốn gây chuyện, ta đã nhìn thấu tất cả, các ngươi đây là muốn nhiễu loạn cao nhân thanh tu. trước tiên cần phải qua ta một cái cửa này!
Ta chính là nội ứng trung thành nhất của cao nhân!
"Chuyện này sau khi thương nghị thì ngươi tự nhiên sẽ biết." Lão giả mở miệng cười, "Diệp Điện chủ có đáp ứng không?"
Diệp Lưu Vân gật đầu, "Ta đáp ứng!"
"Được! Ta còn phải đi báo tin những người khác, thời gian thì chưa rõ nhưng địa điểm sẽ ở Thiên Đãng sơn, tới lúc đó sẽ báo tin với Diệp Điện chủ một lần nữa!"
Lão giả áo xám cười ha ha, "Không ngại nói cho tiền bối, lần này có thể tham gia ít nhất đều là tu sĩ Kim Tiên, có thể nói là một lần tụ hội cường giả vạn năm qua ít có, được gọi là đại hội tu sĩ hàng đầu ở Tiên giới, ngươi tham gia chắc chắn sẽ không hối hận."
Diệp Lưu Vân một bộ làm ra vẻ ngạc nhiên, "Như thế rất tốt, rất tốt."
...
Phàm trần.
Bên trong Tứ Hợp viện.
Mọi người đi theo Lý Niệm Phàm về tới tiểu viện.
Long Nhi và Niếp Niếp, lập tức không kịp chờ đợi chạy tới ghế, ngồi ngay ngắn, hai mắt tỏa ánh sáng.
"Tất cả mọi người ngồi."
Lý Niệm Phàm vội vàng mời tới, sau đó nói: "Tiểu Bạch, trước tiên mang tới cho mọi người một phần Khoái Nhạc thủy, lại mang lên cho ta đĩa trái cây, sau đó mang con lừa này xuống, làm thành thịt lừa nướng."
"Được rồi, chủ nhân tôn quý của ta." Tiểu Bạch chịu mệt nhọc.
Ngược lại là làm cho Tử Diệp và Tinh Hà đạo trưởng nhìn vào mà có chút hãi hùng khiếp vía.
Tiểu Bạch này cũng là một đại lão siêu cấp a, cũng chỉ có cao nhân có thể sai sử một cách tùy ý như vậy đi, loại tồn tại này nếu như không phải cao nhân, đừng nói để nó phục vụ, chính là nói với nó một câu thôi cũng không dám a.
Tử Diệp nhịn không được nói: "Thật sự là làm phiền Tiểu Bạch rồi."
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, thuận miệng nói: "Tiểu Bạch chính là một người máy nhà bình thường, phương diện này là sở trường của nó, cũng không có tác dụng gì khác, không có gì mà làm phiền cả."
Tiểu Bạch gật đầu liên tục, "Không sai, vị trí của ta chính là người máy bình thường ở nhà không có gì đặc biệt cả, các vị không cần khách khí."
Đám người Tử Diệp nở ra nụ cười cứng ngắc, tâm thần rung động điên cuồng, không dám nói tiếp nữa.
Đây là trò chuyện giữa các đại lão, không được xen vào a.
Chẳng mấy chốc, Khoái Nhạc thủy và hoa quả đã được bưng lên, Tiểu Bạch mở miệng nói: "Chủ nhân, thịt lừa nướng thì muốn khẩu vị gì?"
Lý Niệm Phàm cười nói: "Hơi cay đi."
"Được rồi!" Tiểu Bạch lĩnh mệnh đi, rất nhiệt tình.
Lý Niệm Phàm nhìn vào viện tử của mình một chút, không thể nín được cười.
Nơi này là quán trà như thế nào, người nghe kể cố sự lại là một đám tiên nhân và yêu quái, cũng là một hiện tượng kỳ lạ đi.
Đùi thật sự là ôm càng ngày càng gấp.
Hắn ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Cố sự kể tiếp."
"Nha Tra đoạt một bước chạy tới, một cước đạp lại vào cổ Ngao Bính, nhấc lên Càn Khôn quyển, từ trên đỉnh đầu một cái, đánh ra nguyên thân của Tam thái tử, là một con Long, nằm thẳng tắp ở trên mặt đất. Na Tra nói: "Đánh thế nào đánh ra con Long nhỏ này, cũng được, rút gân lột da hắn ra, làm một cái sợi long cân buộc giáp cho ta và cha." ... "
Một câu nói đơn giản nhưng ai nghe cũng thấy tim gan run lên, phát lạnh hết khắp cả người.
Một con Long cứ như vậy mà chết đi? Còn bị rút gân lột da?
Đây chính là Chân Long a, Tam thái tử của Long Vương a! Vãn luôn là đại danh từ xưng vương xưng bá.
Chuyện này ... Nghĩ cũng không dám nghĩ a.
"A!" Long Nhi càng là kinh hô một tiếng, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt đều bị dọa trợn lên, "Tam thái tử của Long Vương làm thế nào mà chết rồi?"
Lý Niệm Phàm lắc đầu, mở miệng nói: "Đây cũng là không có cách nào, mệnh của Long tộc luôn luôn tương đối thăng trầm."
Long tộc lúc vừa ra đời khả năng chúng đã có cảnh giới rất cao, đủ để người tu tiên của nhân loại phải tu luyện lúc lâu, nhưng ở thế giới thần thoại, ngoại trừ Long đặc biệt lợi hại ra, những khác thật đúng là tính không được lợi hại cỡ nào.
Long Nhi sắp khóc, "Tại sao?"
"Chuyện này còn phải cần ngược dòng lại tìm hiểu đến chuyện còn xa xưa hơn."
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, "Nổi danh nhất chính là Long Phượng Kỳ Lân tam tộc đại chiến, ra trận đều là đỉnh phong, tuy nhiên bởi vậy xông ra họa ngập trời, bị thiên đạo vứt bỏ, khí vận giảm mạnh, rồi lại tiếp tục đảm nhiệm làm vật hy sinh, đi xuống dốc không phanh."
Bị thiên đạo vứt bỏ, cái này khó giải.
Một bên là con của khí vận, một bên là bị thiên đạo bỏ rơi, khả năng đi ra ngoài tắm rửa thì bị con của khí vận đi tiểu cái thành tiểu chết đuối.
Còn có cố sự xa xưa hơn?
Long Phượng Kỳ Lân tam tộc đại chiến?
Hơn nữa ngay cả loại chuyện thiên đạo vứt bỏ này cũng có thể biết.
Da đầu của tất cả mọi người đều tê dần đều, huyết dịch giống như cũng ngừng lưu động, khắp cả người phát lạnh.
Những chuyện kinh khủng tới cực điểm này, cao nhân làm thế nào mà có thể từ trong miệng nói ra một cách nhẹ nhàng tới như vậy?
Cao nhân đến tột cùng là người của thời đại nào a? Thế mà còn hiểu được cả những chuyện xa xưa hơn, chẳng lẽ có số tuổi ngang với thiên địa?
Càng ở cùng một chỗ với cao nhân, mọi người càng cảm thấy chính mình vô cùng nhỏ bé, hận không thể đào ra cái lỗ chui vào, làm một con kiến nhỏ.
Hỏa Phượng và Long Nhi, hai người trong cuộc này càng là trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Long Phượng Kỳ Lân hình như có mối thù truyền kiếp, nội đấu không ngừng, đây là khắc sâu vào ký ức trong óc, nhưng là tại sao, vậy mà hoàn toàn không biết.
Vào lúc này, bọn họ đột nhiên có thể hiểu, tại sao lão Long Vương kia lại muốn trốn ở trong hồ nước, thế giới bên ngoài thật sự là quá nguy hiểm.
"Được rồi được rồi, cố sự mà thôi thế nên ta không kể nữa không cần giật mình, ta quay lại kể tiếp chuyện." Lý Niệm Phàm khoát tay áo, tiếp tục kể.
Mọi người yên lặng gật đầu, cái gì cũng không dám hỏi, cái gì cũng không dám nói.
Sau đó, Long Vương nổi giận, muốn nhấn chìm Trần Đường quan, Na Tra bị buộc phải bóc thịt trả mẹ, lóc xương trả cha, nhưng lại được Thái Ất chân nhân dùng củ sen tái tạo chân thân ...
Cố sự mở ra từng chút xíu, mọi người nghe tới như si như say, nội tâm cũng đắm chìm sâu trong cố sự thật rộng lớn này.
Theo từng nhân vật xuất hiện, bố cục các nơi bắt đầu từ từ mở ra mạng che mặt, nếu như không đứng ở trên lập trường chủ quan, lấy con mắt của phe thứ ba đi xem thì có thể cảm nhận được rõ ràng có người núp trong bóng tối đánh cờ.
Một mực tới Khương Tử Nha muốn dùng Tam Muội chân hỏa đốt Tì Bà tinh, Lý Niệm Phàm im bặt mà dừng, cười nói: "Được rồi, cố sự hôm nay nói tới đây thôi đi, chuyện tiếp diễn về sau như thế nào, đợi ngày sau nghe sẽ rõ."
Mọi người không nói gì, cũng không có đi thúc giục, cần đi tiêu hóa từ từ.
Bên trong Phong Thần bảng có rất nhiều thủ đoạn thần tiên còn có pháp bảo, đều đổi mới tam quan của bọn họ, hơn nữa không cần biết là nhân loại, yêu quái, thần tiên hay thậm chí là Long tộc, ở trong cố sự này, tính mạng giống như rất không đáng tiền, nói chết thì là chết.
Tất cả bọn họ đều cảm nhận được từng đợt ý lạnh.
Thế giới đại lão, quả nhiên nguy hiểm a.
Ngay vào lúc này, từng đợt mùi thơm đột nhiên bay tới, làm trong lòng tất cả mọi người đều phải giật nảy mình.
Lần theo mùi thơm nhìn lại, từng hàng thịt lừa được nướng tới vàng óng ánh đã ra lò.
Bên ngoài là một lớp bánh, bởi vì được chiên, bên ngoài giống như được mạ một lớp vàng, màu sắc không đồng nhất, sâu một chỗ nông một chỗ, nhưng chỉ cần như thế này thôi cũng có thể kích thích khẩu vị của người ta.
Bánh cũng không phải là kín, ở giữa là mở ra.
Trong đó căng phồng chất đầy thịt lừa màu đỏ, thả ra khói xanh, chính là nơi mùi thịt phát ra.
Mùi thơm này không có gì sánh kịp!
"Ừng ực."
Mọi người không hẹn mà cùng nuốt vào một ngụm nước miếng, các loại suy nghĩ rối loạn trong đầu hoàn toàn ném qua một bên, trong đầu chỉ có một chữ, "Ăn nó!"
Long Nhi và Niếp Niếp đã chạy tới, không kịp chờ đợi cầm một cái, vào tay nóng hừng hực.
Với miệng đối diện với phần có lỗ lớn nhất ở giữa, đột nhiên cắn một miếng.
"Xoạt xoạt."
Lớp bánh bên ngoài giòn rụm lập tức phát ra tiếng nhẹ, độ nhai vừa miệng, hương vị tuyệt đỉnh kèm theo hương thơm của bánh tạo cho người thưởng thức một cảm giác thích thú không gì sánh được.
Mà ngay sau đó, hương vị của thịt lừa rơi vào trên vị giác, đột nhiên như một ngọn núi lửa, mùi thịt lấp kín đầy miệng, và một ít nước dầu mỡ trượt trong miệng.
Thịt lừa khác với các loại thịt khác, chỉ có một đặc điểm là thơm!
Hương thơm tuyệt đỉnh!
"Oa --- thật cay ngon a!"
Khuôn mặt của Long Nhi và Niếp Niếp lập tức dâng lên hai mảnh đỏ ửng, bên trong miệng thì đang nhai nuốt bẹp bẹp lấy, quên hết tất cả, cảm thụ được niềm hạnh phúc sung sướng trước nay chưa từng có.
Mà ngay cả Đại Hắc vừa rồi còn đang mặt ủ mày chau cũng ngồi không yên, nhảy nhót tới, kêu lên "Gâu gâu gâu."
Lý Niệm Phàm bảo Tiểu Bạch chia thịt lừa nướng cho mọi người, "Tới đi, các vị không cần khách khí."
Bánh trải qua dầu chiên, không mềm mại giống như bánh bao, cũng không trắng giống như bánh bao, nhưng là bột mỳ dậy lên mùi thơm thế nhưng là tràn đầy.
Mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại món ăn ngon này, trong lòng không thể không cảm khái.
Không nói tới hiệu quả của đồ ăn, chỉ riêng phần thơm này cũng đủ để cho tiên nhân phải đánh nhau vỡ đầu!
Đại lão không hổ là đại lão, ngay cả ăn thức ăn cũng không giống người bình thường.
Món ngon như này, ngay cả tiên nhân chắc chắn cũng không có tư cách để ăn.
Chỉ sợ cũng chỉ có những đại năng rất xa xưa kia mới có tư cách ăn đi.