Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 311: Hóa ra là cuồng ma uống sữa, kính đã lâu kính đã lâu!

Chương 311: Hóa ra là cuồng ma uống sữa, kính đã lâu kính đã lâu!
Thời gian trôi qua từng ngày.
Cuộc sống của Lý Niệm Phàm vô cùng thoải mái, con lừa này thật lớn, đủ để ăn tới mấy ngày.
Bình thường có Đát Kỷ hầu hạ, thi thoảng lại đi hậu viện, chăm sóc cây cối một chút.
Trải qua chất thúc đổ vào, mấy ngày qua, dây hồ lô đã bắt đầu xuất hiện, bởi vì không có làm dàn, dây leo thế mà tự mọc lên bám dọc theo cây non cách đó không xa, nhìn khá hài hòa.
Gốc cây non kia cũng càng ngày càng khỏe mạnh, lá xanh như là phỉ thúy hiện ra ánh sáng xanh.
"Thật đáng tiếc khi trên thế giới tu tiên này có quá ít hoạt động giải trí, bằng không thì cuộc sống còn cầu gì nữa a?"
Lý Niệm Phàm không thể không bắt đầu suy nghĩ, "Chính mình bây giờ thế nhưng là có tuổi thọ ngàn năm, hơn nữa trẻ mãi không già, cũng không thể sống quá nhàm chán, tiếp theo cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, xem có thể làm ra chút hoạt động giải trí nào hay không, để có thể vượt qua tuổi thọ ngàn năm dài đằng đẵng này hay không."
Thiên Đãng sơn.
Ở vào phía tây của Tiên giới.
Người ta nói rằng nó là một ngọn núi, nhưng nó không phải là núi, hoặc nó đã từng là một ngọn núi.
Ở trung tâm dãy núi có một vùng đồng bằng rộng lớn, tương truyền rằng vùng đồng bằng này vốn là một ngọn núi khổng lồ, nhưng trong một trận thảm họa, nó đã bị xóa bỏ đi và biến thành đồng bằng.
Nơi này cũng bởi vậy mà được gọi là Thiên Đãng sơn.
Hôm nay, dãy núi này bình thường là hoang tàn vắng vẻ thì nay lại vô cùng náo nhiệt, trên trời tường vân không có ngừng qua, một đám rồi lại một đám bay tới.
Nếu như có tiên nhân ở chỗ này, nhất định sẽ cả kinh tới nói không nên lời, bởi vì những người cưỡi mây mà tới này đều có tiên khí bức người, lộ ra khí tức thanh tao, tu vi đều không phải tầm thường.
Ngoại trừ đại đa số lão quái vật ở ẩn không ra ra, còn không thiếu Tông chủ các tông môn tự mình buông xuống, toàn thân tỏa ra ánh sáng lập lòe, rất có khí thế.
Trên đường phi hành, nếu như gặp được người quen thì tốc độ sẽ chậm lại, cưỡi mây bay song song nhau, trên mặt nở nụ cười vừa bay bừa trò chuyện.
Lúc này, hai lão giả vô tình gặp được nhau.
Khác với tiên nhân, đầu tóc của hai lão giả này đều có chút rối bù, làn da nhăn nheo, đôi mắt cũng không lập lòe ánh sáng, thay vào đó lại có vẻ rời rạc.
Chỉ nhìn vào từ bề ngoài thì không hề giống là tiên nhân, trái lại thì có chút nhếch nhác.
Dáng vẻ này cũng không phải là giả vờ, tiên nhân tuy rằng thích đóng vai thành dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng là tiên nhân có bề ngoài của tiên nhân, làn da kỳ thật vẫn sẽ luôn mềm mại giống như da em bé.
Mà hai vị này, là thật già, một khi xuất hiện loại tình huống này chính là đại biểu tuổi thọ của tiên nhân gần như đã đi tới cuối con đường.
"Lâm đạo hữu, không nghĩ tới ngươi thế mà còn sống?"
"Mã đạo đồng? Ha ha ha, không phải ngươi cũng chưa có chết sao?"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên tiếng thở dài không dứt, "Đã có hơn ba vạn năm kể từ lần tạm biệt trước đó, ta nhớ năm đó, ta là tiểu tu sĩ, mà ngươi thì là tiểu đạo đồng, ha ha ha."
Mã đạo đồng khẽ gật đầu, "Đúng vậy a, trước đây một lòng mơ ước thành tiên, đảo mắt đã là tính bằng vạn năm rồi."
"Chúng ta có thể tồn tại được lâu như vậy đã là rất không dễ dàng." Lâm đạo hữu than nhẹ một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Trải qua Thiên Nhân Ngũ Suy rồi sao?"
Mã đạo đồng cười khổ tới gật gật đầu, "Thêm một trăm năm nữa là phải Đệ Tam Suy rồi, trên cơ bản đã là chắc chắn phải chết rồi."
Lâm lão đạo lập tức đắc ý nói: "Ta còn có một trăm năm mươi năm nữa, có thể sống lâu hơn so với ngươi năm mươi năm, ha ha ha..."
Mã đạo đồng có chút không cam lòng nói: "Còn nhớ rõ chuyện năm đó liên quan tới truyền thuyết Thiên Cung không? Thế gian thật có bàn đào thì tốt."
"Đến lúc nào rồi, ở năm đó cũng chỉ là truyền thuyết, bây giờ thì càng mờ mịt xa xăm." Lâm lão đạo đắng chát mà lắc đầu, sau đó nói: "Năm đó chúng ta nghĩ lấy bàn đào ăn trực tiếp thành tiên, bây giờ lại nghĩ lấy bàn đao ăn để kéo dài tuổi thọ, ha ha ha, thật đúng là thế sự vô thường."
"Lúc đầu ta nghĩ tới yên tĩnh để chờ cái chết, tuy nhiên nghe nói phàm trần xuất hiện biến cố lớn, có cơ duyên to lớn xuất hiện, lúc này mới muốn đi ra để thử thời vận, ngươi có phải cũng giống như vậy hay không?"
"Vậy tất nhiên, ngươi cũng đã biết chuyện gì xảy ra?"
Mã đạo đồng lắc đầu, "Đã lâu lắm rồi không để ý tới chuyện bên ngoài, chớ nói chi là chuyện ở phàm trần, tuy nhiên xem trận thế này, xem ra đây là chuyện không nhỏ a."
Hai người kết bạn mà đi, bắt đầu trò chuyện ôn lại chuyện cũ.
Thật ra thì hai người này, năm đó cũng không phải là rất quen, khả năng chỉ là chung đụng mấy ngày, nhưng bây giờ cách xa nhau vạn năm thế mà trong nháy mắt đã trở thành tri kỷ.
"Cộc cộc cộc!"
Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa từ đằng xa băng băng mà tới, ba con Độc Giác mã chạy như bay tới, mạnh mẽ mà uy vũ, mỗi một con bốn vó đều giẫm trên tường vân (đám mây), thanh thế to lớn.
Mà ở sau lưng của Độc Giác thú thì lôi kéo một cỗ xe xa hoa lộng lẫy, toàn thân còn phát sáng lên, khi tiến về phía trước giống như xe bật đèn, chiếu sáng chung quanh.
Những đám mây ở xung quanh thì thi nhau tránh lui, bị gió lớn thổi tan.
Dáng vẻ cao lớn của cỗ xe hiện lên, giống như một chiếc siêu xe siêu tốc chạy ầm ầm trên đường phố yên tĩnh, ầm ĩ không chịu nổi, để lông mày của đông đảo tiên nhân đều là hơi nhíu lại, lộ ra vẻ không vui.
Lời nói chuyện của Mã đạo đồng và Lâm lão đạo cũng theo đó mà im bặt mà dừng, không đợi bọn họ phê phá thì cỗ xe ngựa kia sưu một cái như là một cơn gió vọt bắn qua bên cạnh bọn hắn.
Sắc mặt Mã đạo đồng thay đổi ngay lập tức, "Quá đáng! Tất cả mọi người đều là tiên nhân có mặt mũi, ai còn không có bảo bối? Có cần phải khoe của không?"
Trong khi nói chuyện, hắn lật tay một cái có bảo kiếm ra khỏi vỏ xoay quanh dưới chân, hiện ra ánh sáng sáng rõ, như thế còn chưa hết, ngón tay lại bấm pháp quyết, lại có một thanh bảo kiếm bay ra, liên tiếp dẫn ra sáu thanh bảo kiếm, ba thanh giẫm ở dưới lòng bàn chân, ba thanh thì vờn quanh người, còn hiện ra sáu màu sắc khác nhau, trông vô cùng hoành tá tràng.
"Nói hay lắm, tất cả mọi người sống vô tận năm tháng, mọi chuyện đều nên nghĩ thoáng, tác phong như vậy thì quả thực là ngây thơ, đúng là đám trẻ trâu!"
Lâm đạo hữu tán thành mà gật đầu, trong lúc lơ đãng, hắn vỗ vào com chim sẻ nhỏ ở trên vai, ngay sau đó, chim sẻ giương cánh biến thành một con chim lớn, kêu to một tiếng chở theo hắn bay lượn.
"Không ra thể thống gì!"
Cách đó không xa, một nữ tử lắc đầu tỏ vẻ không biết xấu hổ.
Sau đó vuốt vào ngọc như ý treo ở cổ một cái, ngọc như ý thoát thân mà lên, biến thành một cái ngọc như ý khổng lồ, ánh sáng mê hoặc đột nhiên tỏa ra, lập tức càng tôn lên thêm vẻ tiên khí phiêu phiêu.
Thiên Đãng sơn lập tức càng trở nên náo nhiệt hơn, các lọa ánh sáng lập lòe, vô số hiệu ứng đặc biệt, rối tung rối mù lên.
Sơn mạch (dãy núi) này cực lớn, mọi người một đường mà đi, giăng khắp nơi, đi thẳng vào bên trong thì nhìn thấy trong núi này có một cái đại điện cực kỳ huy hoàng, vầng sáng lưu chuyển tỏa sáng chói lọi, ngói vàng tráng men, xung quanh là mây tiên cảnh, trông như thể chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Ở trên đại điện, còn treo lên một cái hoành phi rất lớn, "Đại hội giao lưu sự kiện trọng đại giữa các tiên nhân hàng đầu ở Tiên giới."
"Xuy —— "
Ba con Độc Giác mã một mực đi tới cổng lúc này mới dừng lại, đứng ở không trung.
Màn cửa xe ngựa lập tức tự động kéo ra, Diệp Lưu Vân chậm rãi từ bên trong bay ra, trên mặt hiện vẻ uy nghiêm, khí thế bức người.
"Ta tưởng là ai mà lại lộ liễu như vậy, hóa ra là Điện chủ Lưu Vân điện, chẳng lẽ chính là dựa vào như vậy mới thoát khỏi sự truy sát của Ngũ Sắc Thần Ngưu sao?"
Theo một tiếng cười khẽ, một người trung niên mặc trang phục sang trọng, chân giẫm đám mây bảy màu hình nấm, quang hoa vạn trượng, khoan thai mà tới, "Khiêm tốn một chút chẳng lẽ không tốt sao?"
Có người tiếp lời nói: "Nhiêu năm không gặp, phong thái của Lưu Vân đạo hữu quả nhiên là càng để cho người ta phải khâm phục, khó trách có thể thu được xưng hào cuồng ma uống sữa."
"Hóa ra hắn chính là cuồng ma uống sữa tới đây, kính đã lâu kính đã lâu."
Tu vi của mọi người đều là cảnh giới Kim Tiên, trong lời nói tự nhiên không cố kỵ gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất