Chương 170: Phụ Nữ Thông Minh
🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥
---
Lúc này, Hoàng Tử Hiền cũng trùng hợp quay đầu bình tĩnh đối mặt với hắn.
Dù cho Khánh Trần đã từng trải qua những cuộc chiến đấu chân chính, nhưng giờ phút này hắn mới hiểu được một điều, võ đài chính là võ đài, đối phương từng là Vương giả ở đây, nhưng mình chỉ là một người mới đến lần đầu.
Trong phòng, Lý Y Nặc lạnh lùng nhìn cảnh này:
"Ngày thường, nếu người mới thi đấu xác định đẳng cấp mà đánh tới hạng hổ, chắc chắn họ sẽ không để cho Quyền Vương lâu năm ra sân. Xem ra Giang Tiểu Đường muốn cho Khánh Tiểu Thổ đánh một trận là nổi tiếng, sau đó trở thành cây rụng tiền của sàn đấu Hải Đường."
Nam Canh Thần nghi ngờ nói:
"Giang Tiểu Đường là ai?"
"Chính là người phụ nữ mặc lễ phục màu vàng óng đón chúng ta lúc mới tới đây.”
Lý Y Nặc nói:
"Nàng là bà chủ của sàn đấu Hải Đường này, cũng là người phụ nữ mà tất cả câu lạc bộ trong thành thị số 18 không dám động vào."
"Nhưng ta nghĩ là nàng sắp xếp Quyền Vương đánh với Khánh Tiểu Thổ vì muốn kết thúc lần xác định đẳng cấp này của Khánh Tiểu Thổ, dù sao hắn cũng là Quyền Vương hạng hổ mà.”
Nam Canh Thần nghi ngờ nói.
"Bởi vì ta đã cược Khánh Tiểu Thổ sẽ chiến thắng, cho nên nàng chắc chắn Khánh Tiểu Thổ sẽ thắng bất kì ai ở hạng hổ.”
Lý Y Nặc nhìn về phía Nam Canh Thần:
"Loại phụ nữ thông minh như vậy, ngay cả lúc nói chuyện cũng dùng mật ngọt bọc lấy độc dược, ta vẫn thích người như bảo bối của ta hơn."
Nam Canh Thần im lặng một lúc lâu:
"Ta không phân biệt được ngươi đang khen ta, hay là đang mắng ta nữa."
"Xuỵt.”
Lý Y Nặc nhìn về phía lồng bát giác:
"Bắt đầu rồi."
Chỉ là lần này, ngay từ khi bắt đầu trận đấu giữa Khánh Trần và Hoàng Tử Hiền đã có vài chuyện bất ngờ xảy ra.
Ngay từ giây đầu tiên, Hoàng Tử Hiền đã đánh vào mép lồng bát giác với một pha tấn công ác liệt.
Khánh Trần muốn dùng cánh tay của mình để bảo vệ các điểm yếu trên cơ thể như trong trận đấu đầu tiên, sau đó từ từ nghiên cứu nhịp điệu tấn công của đối thủ.
Nhưng Hoàng Tử Hiền đã dùng một đòn đá ngang rất mạnh làm hất ngược hắn xuống đất.
Cho đến lúc này Khánh Trần mới nhớ tới, đến cấp bậc như họ bây giờ, sức nặng của bản thân đã không còn có thể xây dựng pháo đài cho họ.
Vì đối với sức mạnh của họ bây giờ, cân nặng một trăm kilogam cũng không tạo thành vấn đề lớn.
Cơn đau dữ dội lan xuống cánh tay và lưng.
Ngay cả chỗ tấm lưới màu đen của lồng bát giác mà hắn đánh trúng cũng bị biến dạng!
Trong phòng, Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần đồng thời nắm chặt nắm đấm.
Ngay lập tức trong hốc mắt cô bé đã chứa đầy những giọt nước mắt trong suốt.
Lần này ngay cả Lý Y Nặc cũng phát hiện ra vấn đề, kinh nghiệm cận chiến của Khánh Trần vẫn còn quá ít.
Đúng lúc này, thuộc hạ bên cạnh Giang Tiểu Đường nói nhỏ:
"Thiếu niên này hình như không có kinh nghiệm cận chiến...."
Giang Tiểu Đường nhìn chằm chằm vào lồng bát giác, thờ ơ nói:
"Nếu như thiếu niên này chỉ là một bình hoa, trận đấu này cũng sẽ làm chiến tích của Hoàng Tử Hiền càng thêm huy hoàng. Dù ai thua ai thắng, sàn đấu của chúng ta cũng sẽ không mất gì, ngươi đã từng thấy nhà cái bị lỗ bao giờ chưa?"
"Thế nhưng....”
Tên thuộc hạ nói.
Giang Tiểu Đường liếc hắn một cái, cười nhạt rồi nói:
"Nhưng ta cảm thấy hắn sẽ không thua."
"Vì sao?”
Thuộc hạ kỳ quái hỏi.
"Hoàng Tử Hiền đã đứng ở hạng hổ quá lâu rồi.”
Giang Tiểu Đường hững hờ nói:
"Hắn có kinh nghiệm và kỹ năng mà những người khác không thể sánh được, còn là người có tâm lý bình tĩnh nhất trong những người hạng hổ, nhưng hắn đã quên mất điều quan trọng nhất đối với một võ sĩ quyền anh, đó chính là huyết tính."
"Huyết tính...."
"Ta cảm giác trên người thiếu niên này có một loại huyết tính rất đặc biệt."
Lời nói của nàng còn chưa dứt.
Khánh Trần thừa dịp trước khi Hoàng Tử Hiền tấn công đòn tiếp theo mà lập tức đứng dậy, hắn biết, nếu như mất đi trọng tâm trong chiến đấu, chắc chắn người đó chỉ có thể chờ chết.
Đòn tấn công của Hoàng Tử Hiền trút xuống như mưa, điên cuồng rơi xuống từ trên không trung, đập lên trên người Khánh Trần.
Khánh Trần chỉ cảm thấy bản thân như bị xe tải tông vào, cả người như muốn vỡ ra!
Hắn đã cố gắng phản kích mấy lần, nhưng mỗi khi hắn muốn chuyển sang thế tấn công, những những đòn tấn công của đối phương đều làm cho hắn phải dùng hai tay để phòng thủ.
Khánh Trần miễn cưỡng dùng hai tay chắn trước mặt, hắn nhìn chằm chằm đối phương qua khe hở giữa hai tay.
Hoàng Tử Hiền cũng dùng ánh mắt kiên định xuyên qua khe hở để nhìn hắn, cả hai người đều biết, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, chiến đấu sắp kết thúc rồi.
Làm sao bây giờ?
Sau một lúc, con ngươi của Khánh Trần bỗng nhiên co rụt lại.
Trong trí nhớ của hắn, giọng nói của Diệp Vãn giống như còn đang quanh quẩn ở trong ngục giam số 18 tối tăm:
"Tiểu Trần, nếu như đối thủ của ngươi có cấp bậc tương đương với ngươi, nhưng kinh nghiệm và kỹ năng hơn hẳn ngươi, ngươi nên làm gì?"