Chương 371: Chiến Đấu
Khánh Trần suy nghĩ một chút:
"Chạy?"
Diệp Vãn nói ra:
"Nếu như chạy không thoát thì sao."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu ngươi cũng gặp phải một đối thủ ngang tầm, nhưng kinh nghiệm và kỹ năng của đối thủ lại vượt trội hơn nhiều so với ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào, Diệp Vãn?"
"Ta sao?”
Diệp Vãn cười nói:
"Nếu như quả thật đánh không lại, vậy thì hãy thử một chút bản năng và lòng can đảm của ngươi. Tiểu Trần, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có những người quá sợ thua hay luôn so đo được mất mới chỉ phòng thủ mà không tấn công."
Trong lồng bát giác, những đòn tấn công của Hoàng Tử Hiền đang trút xuống như mưa, hắn muốn dùng cách này để đánh vỡ thế phòng thủ của Khánh Trần, nhưng ngay sau đó hắn ta chợt thấy thiếu niên đang cười qua khe hở.
Khánh Trần nghĩ thầm, đúng vậy, sao phải khiêu chiến với điểm mạnh của người khác làm gì?
Khánh Trần còn chưa tích lũy đủ kinh nghiệm và kỹ năng, nhưng hắn cũng có điểm mạnh của riêng mình, đó là không bao giờ sợ mất mạng, không bao giờ sợ thua!
Đúng vậy, nếu như kỹ năng của ngươi không tốt bằng người khác, vậy thì hãy thử dùng bản năng chiến đấu và ý chí bất khuất mà ngươi đã đúc rút ra được từ cuộc sống đi!
Còn có lòng can đảm!
Trong chốc lát, Khánh Trần đột nhiên giang hai cánh tay rồi lao về phía đối thủ, hắn mặc cho đối thủ tấn công kích mình, sau đó bắt đầu sử dụng những cú đấm mạnh mẽ.
Hắn có thân thể mạnh mẽ của Kỵ Sĩ, chỉ cần đối phương không thể giết hắn chỉ bằng một đòn, vậy thì hắn vẫn có cơ hội lấy vết thương của bản thân đổi lấy vết thương của đối phương, lấy mạng đổi mạng!
Cơ hội chỉ có một lần!
Trong chớp mắt!
Khánh Trần mạnh mẽ nện một đòn lên trên gương mặt của Hoàng Tử Hiền, đồng thời cũng dùng tay đấm vào trên sườn phải của đối phương.
Giây tiếp theo, hắn lại gắng gượng chịu một đòn của Hoàng Tử Hiền nện vào sườn trái của bản thân, đồng thời hắn cũng tung một cú đấm vào gò má đối phương.
Mặc dù hắn không có kỹ năng tấn công và phòng thủ, không biết cách kiểm soát nhịp điệu của các đòn tấn công như thế nào, thậm chí còn không biết làm thế nào để kết hợp các đòn tấn công, nhưng hắn chỉ có một cái mạng!
Hơn nữa, tốc độ và sức mạnh của hắn chưa bao giờ kém hơn Hoàng Tử Hiền.
Sau khi ra đòn tấn công, Hoàng Tử Hiền lặng lẽ lui về phía sau, khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng kẽo dãn.
Khánh Trần mỉm cười, dù máu vẫn đang chảy trên má nhưng nó không thể ngăn lại nụ cười rạng rỡ của hắn.
Bên ngoài lồng bát giác, Lý Thúc Đồng cũng cười theo Khánh Trần, hắn biết học trò của mình đã hiểu được bản chất của chiến đấu.
Trân chiến sinh tử chưa bao giờ phải so đo được mất, không phải ngươi chém ta một đao, ta chém ngươi một đao, sau đó nói một câu mình không bị lỗ là được.
Trân chiến sinh tử là phải giết chết đối thủ bằng mọi giá, không quan trọng là ngươi có bị thương nặng hay không.
Bên ngoài sàn đấu quyền anh, tất cả người xem đều đang sôi trào, họ không nghĩ tới Khánh Trần lại đột ngột thay đổi phong cách chiến đấu, mà cách dùng vết thương của bản thân để đổi lấy vết thương của đối thủ chính là kiểu chiến đấu hung mãnh nhất, đẹp mắt nhất bên trong hắc quyền!
Sau một lúc, Khánh Trần chủ động nhập cuộc rồi lao về phía trước, không hề lo lắng bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt Hoàng Tử Hiền, mà chính hắn thì lâm vào một trạng thái chỉ tấn công mà không hề phòng thủ.
Hắn đã từng nói, nếu như không thể làm Thần Minh thì hãy làm một con dã thú!
Lúc này khí thế của Hoàng Tử Hiền đã bị đoạt mất, hắn lại làm giống như Khánh Trần lúc đầu, hơi xoay người rồi dùng hai tay bảo vệ mặt và hai bên sườn.
Giang Tiểu Đường nhìn thuộc hạ của mình rồi mỉm cười nói:
"Nhìn đi, đây chính là huyết tính mà ta nói."
Khánh Trần điên cuồng đánh vào hệ thống phòng ngự của Hoàng Tử Hiền, không thể không nói, ánh mắt của đối phương xuyên qua khe hở giữa hai tay luôn có thể đoán được đòn tấn công tiếp theo của hắn.
Sau đó Hoàng Tử Hiền sẽ điều chỉnh tư thế tương ứng, rồi thử dùng khuỷu tay đỡ lấy nắm đấm của Khánh Trần.
Đây là kinh nghiệm vô cùng đáng sợ, là kinh nghiệm được đối thủ tích lũy từ những trận chiến trên võ đài hơn mười năm nay!
Đôi mắt của Hoàng Tử Hiền vẫn rất bình tĩnh.
Khánh Trần đã nhận ra rằng Hoàng Tử Hiền đang chờ đợi, chờ đợi để tìm ra một cơ hội để giáng cho mình một đòn chí mạng.
Đây cũng là một dã thú thực sự, giống như Tào Nguy trong cấm địa, cho dù đã bị người khác chiếm mất khí thế, hắn cũng sẽ dùng tâm lý vững vàng của mình để tìm kiếm một cơ hội chiến thắng.
Khánh Trần hiểu rằng hắn không thể để cho đối phương quan sát được phương thức chiến đấu của bản thân.
Nhưng hắn phải làm gì đây.