Chương 309: Hỏa Hoạn
Lúc này, tai nghe trong tai trái của hắn truyền đến âm thanh:
"Tiểu Ưng, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có, các bác gái trên quảng trường vẫn đang nhảy múa."
Tiểu Ưng đáp lại:
"Nhưng mà ta thấy các bác gái bây giờ chuyển bài rồi, ta nghe không hiểu họ đang hát gì."
Nhưng mà trong bộ đàm lúc này lại vang lên âm thanh của Lộ Viễn, đối phương lạnh lùng nói:
"Giữ vững tinh thần, hai giờ sau, các chiến hữu tổ đặc công sẽ chấp hành nhiệm vụ ở Lạc thành. Đến lúc đó sẽ có người thay ca cho các ngươi, nghiêm túc chấp hành cương vị này nốt đêm nay."
"Nghe rõ."
"Nghe rõ."
"Nghe rõ."
"Nghe... đội trưởng Lộ, ta nhìn thấy trên tầng nhà Lưu Đức Trụ có ánh lửa, có vẻ rất lớn, còn có khói đặc từ trong cửa sổ bay ra."
Hồ Lô nói.
Lộ Viễn bình tĩnh nói:
"Ta cũng thấy, tình huống này không giống như hỏa hoạn bình thường, lửa cháy quá nhanh."
Tiểu Ưng nói:
"Ta vừa mới nghe dự báo thời tiết, đêm nay có mưa to."
"Rõ ràng là có người muốn ép Lưu Đức Trụ ra khỏi nhà, họ biết Côn Luân đã chiếm địa hình có lợi ở chỗ này, cho nên muốn chuyển chiến trường ra chỗ khác, hoặc lôi kéo các hộ gia đình trong tòa nhà ra ngoài, gây hỗn loạn."
Lộ Viễn tiếp tục phân tích:
"Sắp mưa to, ngọn lửa sẽ không lan quá nhanh, nhưng có khói trong phòng là chuyện không tránh khỏi, dân trong khu nhà chẳng mấy chốc sẽ trở nên hỗn loạn."
Những sát thủ mà Vương gia thuê không muốn đợi thêm nữa.
Đối phương đã chuẩn bị kế khoạch rất tốt, muốn dùng hỏa hoạn lúc nửa đêm để gây ra hỗn loạn.
Nhưng đột nhiên lại xuất hiện mưa to, làm rối loạn kế hoạch của bọn họ, họ phải ra tay trước khi trời mưa, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.
"Tiểu Ưng, không cần canh giữ ở cửa, một mình ngươi ở nơi đó rất nguy hiểm, tranh thủ thời gian cùng Băng Đường xuống xe tụ tập cùng chúng ta, chuẩn bị chiến đấu."
Lộ Viễn chỉ huy.
Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên Tiểu Ưng nhìn xuyên qua cửa sổ xe vào trong đêm tối, một bóng người màu đen đang đứng ở cách đó không xa, chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
Đối phương mặc áo mưa màu đen, cả khuôn mặt đều bao phủ trong chiếc mũ áo mưa.
Hai bên đều nhìn chằm chằm đối phương, đều đang im lặng chờ đợi, nhưng ai cũng không biết đối phương đang chờ gì.
Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Băng Đường:
"Tiểu Ưng, ngươi ở đâu? Mau tới tập hợp."
Nhưng ở trong xe, Tiểu Ưng lại không nói một câu, mồ hôi đang chậm rãi rơi xuống từ thái dương.
Ở phía xa, ánh lửa trên cao ốc càng lúc càng lớn, khói đặc cuồn cuộn từ hơn mười cửa sổ bay ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, trong mây đen trên trời cao, sau khi hơi nước gặp không khí lạnh thì nhanh chóng ngưng tụ thành một giọt nước, sau đó rơi xuống dưới.
Giọt nước kia xuyên qua tầng mây, rơi thẳng xuống không trung.
Cuối cùng, lạch cạch một tiếng.
Đập vào trên nắp động cơ xe taxi.
Trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi đất tanh nồng, giọt mưa kia giống như xuyên phá bầu trời, mưa rơi ào ào xuống mặt đất, sắc trời càng ngày càng đen hơn.
Nơi xa, các bác gái đang nhảy múa trên quảng trường vội vàng tắt loa, mỗi người chạy về một phía.
Tiểu Ưng thấy tên sát thủ mặc áo mưa màu đen kia đang chậm rãi đi về phía mình, nhưng lại dừng lại.
Mười mấy bác gái lấy tay che đầu đang lao đến, có vẻ muốn đội mưa xông vào tòa nhà Hưng Long.
Các nàng chạy qua khe hở giữa sát thủ và xe taxi, giống như đang tạo một màn chắn ngắn ngủi giữa hai người.
Rầm một tiếng, Tiểu Ưng nhanh chóng xuống xe, hắn phải đề phòng tên sát thủ kia bắt người thường làm con tin!
Nhưng trong nháy mắt lúc hắn mở cửa xe, một cảnh làm hắn ngây ngẩn cả người.
Sau khi nhóm bác gái kia chạy qua màn mưa, sát thủ vẫn đứng tại chỗ.
Ánh mắt hai bên chạm nhau, nhưng sát thủ kia lại vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, đỉnh đầu còn cắm một thẻ bài poker, máu đang chảy ra ngoài từ đường nứt xương sọ do thẻ bài poker đâm xuyên vào đầu.
Một vệt máu chảy dài từ trán xuống đến cằm đối phương.
Sát thủ mở to hai mắt nhìn, tựa như không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Mà Tiểu Ưng thì phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, áo mưa trên người đối phương đã bị người khác lấy đi mất, sát thủ mặc áo mưa lúc trước, bây giờ lại lộ ra chiếc áo jacket dưới lớp áo mưa màu đen.
Sau khi chết, sát thủ kia nghiêng về phía sau, ngã ầm vào trong vũng nước đọng trong tiết trời mưa to như trút.
Tiểu Ưng bỗng nhiên nhìn về phía bóng lưng các bác gái, vừa hay nhìn thấy trong đám người có một người đang nhanh chóng mặc chiếc áo mưa màu đen lên người, sau đó trong nháy mắt đã chui vào trong khu nhà.
Khu nhà Hưng Long rất lớn là một trong những tòa nhà được xây dựng sớm nhất ở Lạc thành, tổng cộng có hơn sáu mươi hộ gia đình ở đây.
Ngày bình thường còn không cảm thấy địa hình của nó phức tạp, hiện tại Tiểu Ưng lại cảm thấy nơi này giống như một cái mê cung, qua trong giây lát đã có thể ẩn giấu một người.