Chương 310: Bài Poker
Trong ngày mai đủ 200 KIM PHIẾU, mình sẽ bạo 10 CHƯƠNG!!!!
---
Tiểu Ưng đóng cửa xe taxi lại, sau đó vừa đi đến bên cạnh tên sát thủ, vừa nói trong bộ đàm:
"Đội trưởng Lộ, có một người bí ẩn đi vào tòa nhà. Ta vừa mới bị một tên sát thủ để mắt tới ở ngoài cổng, kết quả là người này lại đột nhiên xen lẫn trong các bác gái múa trên quảng trường lúc nãy, không chỉ xử lý tên sát thủ kia, còn lấy mất áo mưa của hắn."
"Người đó ở đâu?"
Lộ Viễn nghiệm túc hỏi.
"Hắn đi vào trong khu nhà rồi, ta cảm thấy đây có thể là bạn, không phải kẻ địch."
Tiểu Ưng nói.
Hắn ngồi xổm xuống xem xét vết thương của tên sát thủ, nhưng lại phát hiện, cắm trên trán đối phương chỉ là một thẻ bài poker rất bình thường.
Bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Lúc nãy Tiểu Ưng cách khá xa nên không thấy rõ, còn tưởng đó là vũ khí đặc chế nào đó, nhưng trong trời mưa như trút nước, sau khi thẻ bài poker kia bị nước mưa thấm ướt đã mềm oặt dán trên trán tên sát thủ.
Tiểu Ưng kinh ngạc nhìn về phía tòa nhà Hưng Long, sao đối phương có thể làm được, chỉ dùng một thẻ bào poker bằng giấy mà cắm được vào chỗ xương cứng nhất trên cơ thể con người?
Hắn lật thẻ bài poker đã bị thấm ướt kia ra, hình joker trên mặt thẻ bài bị nước mưa nhuộm thành màu xám đang im lặng nở một nụ cười.
Bờ môi màu đỏ, tựa như sắp rộng đến mang tai.
"Đội trưởng Lộ, người vừa vào khu nhà là siêu phàm giả."
Tiểu Ưng nói:
"Cấp bậc không biết."
Lộ Viễn hỏi:
"Trên thi thể người chết có vết thương đâm vào lá lách không?"
Tiểu Ưng lật ra áo jacket màu đen của tên sát thủ:
"Đội trưởng Lộ, không có vết thương."
Lộ Viễn hơi khó hiểu, điều này không giống với dự đoán của họ lắm.
...
Không chỉ có một tòa nhà dấy lên hỏa hoạn.
Ngắn ngủi vài phút, ba tầng của tòa nhà đã bắt đầu bốc cháy, ngay cả mưa to cũng không thể xua tan khói đặc.
Kiến trúc vốn dùng để chắn gió giờ lại ngăn cách khu nhà với bên ngoài, bên ngoài là mưa to như trút nước, bên trong là ngọn lửa đang nhanh chóng lan tràn, im lặng đốt tất cả.
Bên ngoài cao ốc bị tiếng mưa lấn át hết, nhưng ở bên trong, ba người nhà Lưu Đức Trụ lại có thể nghe rõ tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang.
Tất cả mọi người đều đang xông về phía dưới.
"Cha mẹ đi mau."
Lưu Đức Trụ không để ý tới lời dặn dò của Khánh Trần, không phải hắn không muốn nghe mà là có người buộc hắn phải đi ra ngoài.
Mặc dù không biết sau khi rời khỏi đây sẽ phải đối mặt với nguy hiểm gì, nhưng dù sao cũng đỡ hơn bị chết cháy trong này.
"Bên ngoài mưa quá lớn, chờ ta lấy cái ô!"
Vương Thục Phân nói.
"Lúc nào rồi còn cần ô."
Lưu Hữu Tài nắm tay vợ kéo ra khỏi nhà, cánh cửa vừa mở ra, tất cả mọi người liền nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn trên hành lang, khói bụi kèm theo tro tàn làm những người hít phải đều ho khan.
Trong hành lang vô cùng ầm ĩ, hòa lẫn với tiếng thở dốc, tất cả mọi người đang liều mạng trốn.
Tòa nhà cũ kĩ của họ chỉ có tầng bảy, không có thang máy.
Chỉ có một cầu thang lớn làm đường chạy trốn.
Lưu Đức Trụ xông vào trong phòng, sau đó tiếp tục vọt ra:
"Khăn mặt đây! Nhanh bịt mũi miệng lại!"
Lúc này, trên lầu lao xuống một tên trung niên hoảng hốt chạy, lúc đi qua bên cạnh ba người nhà Lưu Đức Trụ không cẩn thận dùng bả vai đâm vào thân thể Vương Thục Phân.
Mạnh đến mức hai người đều lăn xuống cầu thang.
"Mẹ!"
Lưu Đức Trụ tức giận.
Hắn lao xuống cầu thang đỡ Vương Thục Phân dậy, lại thấy mắt cá chân của mẹ mình đã thay đổi hình dạng, rõ ràng đã gãy xương.
"Trụ Tử, ngươi không cần quan tâm đến ta, ngươi chạy xuống trước đi, để cha ngươi đến dìu ta."
Vương Thục Phân lo lắng nói.
"Cha làm sao có thể đỡ ngươi được."
Lưu Đức Trụ nói xong liền cỗng mẹ hắn lên lưng, sau đó hô to về phía Lưu Hữu Tài:
"Cha còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau !"
Lúc này Lưu Đức Trụ thật sự cảm thấy may mắn vì mình đã tiêm vào thuốc biến đổi gien, nếu không phải thuốc biến đổi gien đã cải tạo tố chất thân thể của hắn, chắc chắn hắn sẽ không thể cõng nổi mẹ của mình.
Một nhà ba người cùng chạy xuống dưới, tên trung niên đụng vào Vương Thục Phân nhân giãy dụa lấy muốn đứng dậy, Lưu Đức Trụ vốn định đạp cho hắn một nhát, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vương Thục Phân nằm trên lưng con trai, vết thương sau khi gãy xương đầu tiên là tê liệt, sau đó mới bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Nhưng nàng không kêu một tiếng, sợ con trai mình mất tập trung.
Cõng mẹ trên lưng, Lưu Đức Trụ vừa chạy xuống cầu thang, lẩm bẩm:
"Mẹ đừng sợ, tầng trên nhà chúng ta cháy, chạy xuống không sẽ không sao. Bây giờ ta không phải là người bình thường, cõng ngươi không cảm thấy chút mệt mỏi nào."
Vương Thục Phân đột nhiên cảm thấy, mắt cá chân nàng không còn đau nữa.
Khi một nhà ba người chạy xuống đến hành lang, nơi này đã tụ tập mấy trăm người dân.