Chương 541: Chuyện Quan Trọng
Lần này trở về, Khánh Trần sẽ có kế hoạch gì? Dưới sự uy hiếp của chủ nhân Con Tem Ác Ma, Khánh Trần sẽ làm gì để lật ngược tình huống?
Đảm bảo cừ ẻ a!!!!!
---
Bóng tối dần tiêu tan.
Với mọi người, khoảng thời gian này chẳng là gì cả, ngắn đến mức chỉ có Bán Thần mới cảm nhận được.
Nhưng với mỗi người du hành, khoảng thời gian này lại dài đằng đẵng, họ đều không biết mình đã ở trong bóng tối bao lâu….
Khánh Trần không mở mắt ngay mà cứ đắm chìm trong thế giới nào đó.
Đó là thế giới của vật cấm kỵ ACE-0011, lấy đức phục người.
Hắn nhìn mọi thứ xung quanh.....
Đây là một vùng đất hoang vu vừa trống trải vừa yên tĩnh.
"Có ai không?"
Khánh Trần hét lên nhưng không ai trả lời.
Đột nhiên, Khánh Trần cảm thấy gì đó rất lạ, hắn cúi xuống xem, không biết hắn đã ôm một khẩu súng bắn tỉa từ lúc nào.
Lúc này Khánh Trần mới hiểu, hắn nhìn qua ông ngắm kiểm tra xung quanh thì phát hiện một đồng xu trên mặt đất cách hắn khoảng 400 mét.
Hắn nằm xuống đất, nín thở bóp cò súng.
Viên đạn lập tức bay ra khỏi nòng, theo quỹ đạo thẳng tắp bắn trúng đồng xu kia.
Sức giật của khẩu súng bắn tỉa đập vào bả vai Khánh Trần, dù hắn là siêu phàm giả nhưng vẫn bị phát súng làm bả vai tê liệt.
Sau phát đạn, không khí hai bên nòng súng bị đảo lộn khiến tro bụi bên cạnh Khánh Trần bay lên nhiều đến mức mặt hắn toàn bụi.
Khánh Trần không động đậy mà nằm im như pho tượng, hắn không thèm qua tâm đến khói bụi mù mịt xung quanh.
Dù hắn bắn trúng mục tiêu nhưng thế giới này vẫn không tan biến.
Thiếu niên có vẻ không lo lắng mà còn dần bình tĩnh lại, hắn như đang chơi một trò chơi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Một lúc sau, một đồng xu lại xuất hiện ở vị trí cách hắn 800 mét.
Khi cách mục tiêu 800 mét, Khánh Trần cảm thấy đồng xu nhỏ bé đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay cả khi dùng ống ngắm thì mục tiêu cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Khánh Trần thở chậm lại, ngay khi hắn hít thở sâu, cả cánh tay và cơ thể đều đạt trạng thái thích hợp nhất.
Hắn bóp có lần nữa.
Đồng xu lại bị đánh bay.
Khánh Trần vẫn không đứng dậy, lần này đồng xu xuất hiện ở vị trí xa hơn, cách hắn 1600 mét.
Trong thế giới thần bí lại có gió nhẹ thổi qua, bầu trời đang trong xanh bỗng đổ mưa phùn khiến tầm nhìn giảm xuống rất nhiều.
Khánh Trần thử bóp cò nhưng viên đạn lại lệch quỹ đạo, không trúng vào đồng xu kia.
Hắn nhớ lại những gì lão Cửu từng nói, khi mục tiêu cách 1600 mét rất khó nhìn thấy bằng mắt thường, quỹ đạo viên đạn cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi các yếu tố bên ngoài.
Thứ tay bắn tỉa cần khi đó không còn là kĩ năng, mà là tính toán và cảm nhận súng.
Khánh Trần yên lặng nhìn đồng xu ở phía xa.
Hắn thay đổi nhịp hô hấp, đường vân hình ngọn lửa nở rộ trên gương mặt.
Những kí ức đau buồn không ngừng hiện lên, nhưng lượng Endorphin vừa tiết ra khiến hắn đạt trạng thái vô cùng ổn định, giống như đang có người vỗ nhẹ đầu hắn, hát một ca khúc nhẹ nhàng cho hắn nghe.
Những lúc như thế này, dù đường đạn chỉ lệch 0.1 độ cũng khiến viên đạn bắn trượt mục tiêu.
Khánh Trần nhắm mắt lặng lẽ tính toán, hắn đang nhớ lại quỹ đạo viên đạn lượt bắn trước.
Khi hắn mở mắt lần nữa, lồng ngực lại phậm phồng như cũ, hắn điều chỉnh một chút tư thế bắn.
Tần suất lồng ngực phầm phổng phải thật ổn định thì cánh tay, ngón tay, bả vai mới ổn định được, nhưng người bình thường rất khó điều khiển được chuyện này.
Thiếu niên bóp cò súng.
Viên đạn hẹp dài nhanh chóng bay ra khỏi nòng rồi xuyên qua màn mưa.
Lần này, hắn không cần nhìn có bắn trúng không mà thế giới này tự đưa ra đáp án cho hắn, nó nhanh chóng tiêu tán.
Khánh Trần nhớ lại đường đạn, hắn nghĩ mình vẫn không bắn trúng, nhưng có vẻ thế giới thần bí kia đã công nhận hắn.
Trong căn nhà nhỏ trên đường Đường Hành Thự, Khánh Trần mở mắt ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Khi vẫn còn Lý Thúc Đồng bên cạnh, mỗi lần trở về hắn đều mong nhanh xuyên qua, nhưng sau khi Lý Thúc Đồng đi, hắn luôn cảm thấy rất nhàn rỗi mỗi khi quay về thế giới ngoài.
Nếu phải so sánh giữa hai nơi, dù thế giới trong có nhiều cơ hội nhưng cũng đi kèm rất nhiều nguy hiểm.
Có lẽ thế giới thần bí vừa rồi chính là điều kiện thu nhận vật cấm kỵ ACE-011 Lấy Đức Phục Người, nó từng trải qua đỉnh cao huy hoàng trong tay một cao thủ bắn tỉa nên không muốn rơi vào tay một kẻ tầm thường.
Đây là một vật cấm kỵ kiêu ngạo.
Có tiếng gõ cửa, Nam Canh Thần nói vọng từ bên ngoài:
"Trần ca Trần ca, ta có chuyện rất quan trọng."
"Chờ một lát."
Khánh Trần trả lời:
"Ta phải xử lý vài chuyện trước."
Hắn phải giữ hình tượng của mình nên không mở ra xem Lấy Đức Phục Người ngay ở thế giới trong.
Khi hắn vừa thu vật cấm kỵ ACE-011 Lấy Đức Phục Người vào cơ thể đã trở về ngay, thậm chí quá trình thu nhận còn kéo dài qua hai thế giới.
Lúc này, hắn ngồi lên giường, trong lòng thầm gọi một tiếng, một khẩu súng bắn tỉa màu đen bỗng xuất hiện trên đầu gối hắn.