Nhân Gian Băng Khí (Dịch)

Chương 3: Tiết Dục

Chương 3: Tiết Dục
Đây là một cô đảo, một cô đảo hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Mỗi ngày từ trên đảo đều truyền ra những tiếng súng nổ đùng đoàng, những tiếng gào thét điên cuồng khi chém giết. Bởi vì đây chính là nơi khiến cho cả thế giới đều phải khiếp sợ, nó là của “Ma Quỷ”, tổ chức được xếp vào hàng thứ ba trong tám tổ chức nguy hiểm nhất trên thế giới.
Đây là một hòn đảo nằm giữa biển khơi, nơi mà chính phủ các quốc gia cho dù có dùng hết nhân lực cũng chẳng thể tìm tới, hòn đảo này chính là “Ma Quỷ huấn luyện doanh”, nơi mà “Ma Quỷ” dùng để huấn luyện ra những tân chiến sĩ có dòng máu mới.
Bốn mươi phần trăm lính đánh thuê trên thế giới, ba mươi nhăm phần trăm sát thủ, hai mươi phần trăm đặc công và gián điệp đi ra từ đây, còn có mười phần trăm những vệ sĩ chuyên dụng để bảo vệ cho các chính khách hay các siêu cấp phú hào cũng đều có xuất xứ từ nơi này.
Ma Quỷ huấn luyện doanh chẳng qua chỉ là một khu huấn luyện của tổ chức này mà thôi. Tổng bộ thực sự của nó ở đâu, cho đến nay vẫn chưa có người nào biết được. Ma Quỷ cho đến nay vẫn luôn ở trong một góc tối mà hướng về toàn thế giới nở một nụ cười âm độc.
Trên đảo có một đám thiếu niên cả nam lẫn nữ đang sống, bọn họ từ nhỏ đã được mang đến đây và bị huấn luyện thành những con người lãnh khốc nhất, vô tình nhất, có thể sống sót từ đây đi ra đều sẽ là những tinh anh trong tổ chức. Mấy chục năm gần đây, tại các khu vực trên thế giới thỉnh thoảng lại phát sinh chuyện có những đứa trẻ nhỏ bị ăn trộm đi, đại bộ phận những đứa trẻ trong đó đều bị chuyển đến cô đảo bị cách biệt với thế giới bên ngoài này. Những đứa trẻ từ nhỏ đã không có tên, mỗi đứa chỉ có một cái số hiệu phải mang theo suốt đời. Từ nhỏ chúng đã không có tình thân, thậm chí không có tình bạn, nơi đây chỉ có máu lạnh và chém giết, không lúc nào chúng không phải đề phòng những đồng đội bên cạnh, bởi vì bất cứ lúc nào chúng cũng có thể bị đâm lén sau lưng.
Đây chính là Ma Quỷ huấn luyện doanh, hòn cô đảo của những người máu lạnh nhất, vô tình nhất.
Phía đông hòn đảo là một khu mỏ trù phú, phụ trách khai thác nơi đây là một vài người không có địa vị trong quốc gia bị bán tới, cũng có thể là những con người với ước mơ xuất ngoại bị lừa bán đến. Một khi đã đến nơi đây, những con người này hoàn toàn không còn tự do nữa, mỗi ngày trừ việc khai thác ra bọn họ chính là cái bia sống cho những học viên nơi đây luyện tập.
Trên hòn đảo này, nhân quyền mà mạng sống đều không đáng giá, chỉ có thực lực mới có thể nói chuyện.
Từ bài huấn luyện với súng đạn buổi sáng đến lúc này vẫn chưa được một tiếng đồng hồ, tổ số một này ban đầu có một trăm người, nhưng tới hiện nay thì chỉ còn có ba mươi sáu, tất cả đều đã tập hợp lại bên cạnh khu mỏ để đợi những bài huấn luyện lãnh khốc vô tình. Chỉ là chẳng ai biết rằng, sau buổi chiều này sẽ có bao nhiêu người phải táng mạng nơi đây.
Ma Quỷ huấn luyện doanh phân ra tổ thiếu niên và tổ thiếu nữ, trong đó bất luận là thiếu niên hay thiếu nữ cũng đều được phân thành rất nhiều những tiểu đội khác nhau, mỗi một tiểu đội đều có một trăm người, giống như lúc này, tại nơi đây chỉ còn có ba mươi sáu người được đánh số trong khoảng từ một tới một trăm còn sống sót. Có thể sống sót được trong hoàn cảnh tàn khốc này chắc chắn đều là những tinh anh, nhưng cuối cùng, thật sự có thể sống sót để ra ngoài làm việc cho tổ chức thì liệu có được mấy người?
“Nghiêm!”
“Bộp!” Một loạt những tiếng dậm chân chỉnh tề vang lên, mỗi một người đều đứng thẳng tắp, hai tay bắt chéo sau lưng, mắt nhìn về phía trước.
Viên giáo quan buổi sáng đã chậm rãi từ xa bước đến, mỗi một bước của hắn đều phát ra những luồng khí tức làm người ta không thoải mái, đó là sát khí, chỉ có những người sau khi giết qua vô số người mớI có thể có được sát khí nồng đậm như vậy. Đi theo sau giáo quan là một đội những phụ nữ đầu tóc ướt sượt, tuổi từ mười mấy đến ba mươi mấy, sau lưng mỗi người đều có một khẩu súng dí vào, tất cả đều là bị ép phải đến đây, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh khủng.
Giáo quan đi thẳng tới trước mặt ba mươi sáu học viên còn lại đó, y lạnh lùng quét mắt nhìn qua bọn họ và trầm giọng nói: “Vẫn quy tắc cũ, thời hạn là một giờ, các ngươi hãy hưởng dụng đi.”
Trong mắt mỗi học viên đều ánh lên tinh mang, tinh mang đó chỉ có những con sói đói khi nhìn thấy dê non mới phát ra được. Chỉ là khi giáo quan còn chưa nói gì, không một ai dám động đậy chút nào, ai cũng biết rằng, trước khi giáo quan chính thức nói giải tán, ai dám động đậy một chút thì kết quả của kẻ đó chắc chắn sẽ giống như số chín mươi ba sáng nay.
Giáo quan mãn ý nhìn tất cả, sau đó đột nhiên lớn tiếng hét: “Giải tán!”
Ba mươi lăm con sói lập tức tru lên và lao đến đám phụ nữ, họ chẳng thèm nhìn xem những phụ nữ đó trông như thế nào mà cứ tùy tiện ôm lấy một người mà dọn dẹp miếng đất dưới chân ra bắt đầu ‘dã chiến’. Trên hòn cô đảo đầy áp lực này, đối với những học viên mà nói chỉ có nữ nhân mới có thể giải tỏa cơn khát của họ, huống chi mỗi lần giáo quan đều mang đến những nữ nhân nhan sắc không tồi. Đương nhiên trên đảo cũng thường xuyên phát sinh chuyện những thành viên của tổ thiếu niên và tổ thiếu nữ ‘dã chiến’ với nhau, giáo quan trước nay chưa từng cấm cản. Chỉ có điều trong tình huống đối phương không đồng ý kết hợp, hoặc bạn không muốn quan hệ với đối phương thì cần phải cẩn thận vô cùng, bởi vì rất có thể trong lúc cao trào, sau lưng bạn sẽ có thêm một mũi đao. Đây là một thế giới dùng thực lực để nói chuyện, cho dù có ăn thịt người tại đây cũng chẳng ai quan tâm.
Những phụ nữ này đều hoảng sợ thét lên những tiếng chói tai và ra lực phản kháng, nhưng bọn họ sao có thể chống cự nổi những học viên đã được huấn luyện từ nhỏ, cả ngày phải bước trên lằn ranh sinh tử này cơ chứ! Sau khoảnh khắc, ba mươi lăm người phụ nữ đều đã lộ hết xuân quang, những thân thể phong mãn đều bị phơi bày trước miệng ba mươi lăm con sói đói, tất cả đều không ngừng khóc lóc.
Tại trường chỉ còn lại một thiếu nữ nhan sắc không tồi, tuổi chừng hai mươi đang hoảng sợ mà nhìn quang cảnh dâm đãng dưới đất, nàng ta đã sớm bị dọa cho mặt mày trắng bệch, không nói lên lời. Người cùng cặp với thiếu nữ này là một học viên đang lười nhác đứng một bên ngoáy tai.
“Mười Một!” Giáo quan lớn tiếng quát: “Ngươi đang làm gì đó?”
Mười Một liếc nhìn giáo quan một cái rồi uể oải nói: “Biết rồi, không phải là có một tiếng đồng hồ sao?”
Giáo quan trừng mắt nhìn hắn nói: “Mười Một, tuy trong đám ta dạy ra ngươi là tên tạp chủng làm ta mãn ý nhất, nhưng ngươi phải hiểu rằng trong mắt ta ngươi chỉ là tạp chủng mà thôi. Nếu chuyện này còn xảy ra nữa ta tuyệt đối không dung thứ đâu!”
Mười Một bĩu môi một cái rồi chậm rãi bước về phía thiếu nữa cuối cùng vẫn còn đang run rẩy gần đó.
Đây là quy củ của Ma Quỷ huấn luyện doanh, thỉnh thoảng lại có những phụ nữ được đưa đến để cho những học viên hưởng thụ. Bởi vì những học viên này mỗi ngày đều phải ở trên lằn ranh sinh tử, áp lực phải chịu cực lớn, nếu không được giải tỏa áp lực tinh thần của bất kì người nào cũng không chịu đựng nổi. Cho nên những phụ nữ này không chỉ được đưa đến cho bọn họ giải tỏa áp lực, làm công cụ phát tiết thú tính, đồng thời còn dùng để huấn luyện thủ đoạn và đảm lượng giết người. Sau khi hưởng thụ xong bọn họ phải lập tức giết chết những nữ nhân phía dưới. Dù sao đối với một tổ chức như ‘Ma Quỷ’ mà nói, chết đi một đám nữ nhân đối với tổ chức chỉ là chuyện nhỏ như sợi lông. Trên hòn đảo này, mạng người không đáng tiền.
Mười Một chậm chạm bước đến trước mặt thiếu nữ nọ, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng rồi hỏi: “Cô muốn tự thoát y hay cần ta giúp?”
Thiếu nữa đó toàn thân run rẩy, lệ tuôn như mưa, nàng ôm chặt ngực mà liều mạng lắc đầu.
Mười Một lấy từ trên đùi ra một thanh chủy thủ tùy thân sắc bén rồi múa may, hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên mà hỏi lại luôn: “Tự thoát y hay là để ta?”
Trong mắt thiếu nữ đó lộ ra một tia khủng khiếp, nàng nhìn những hành vi thú tính đang được tiến hành khắp mặt đất, sau đó lại nhìn về hàng súng ống đen ngòn sau lưng. Biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ đành cắn chặt môi cởi y phục ra, nước mắt vẫn đang không ngừng chảy xuống.
Thiếu nữ đó thoát y rất chậm, từng cái cúc lần lượt được cởi ra. Bởi vì nàng biết, sau khi cởi chiếc áo dài này xuống, trên thân thể mình chẳng còn cái gì nữa rồi. Đây cũng là quy củ của Ma Quỷ huấn luyện doanh, những phụ nữ được đưa đến cho học viên hưởng thụ đều phải tắm rửa sạch sẽ trước, trên người chỉ được mặc một chiếc áo dài che đến đùi, bên trong cũng không được mặc gì khác. Bởi vì đối với học viên mà nói, thời gian chính là sinh mệnh, thời gian để cởi quần áo ra đó chẳng bằng dùng để huấn luyện còn hơn.
Nhìn thiếu nữa đó phải mất mấy phút mới cởi được ba chiếc cúc ra, Mười Một vẫn chẳng lộ ra vẻ gì khó chịu. Một tia hàn quang chợt lóe lên trong tay hắn, dưới tiếng kinh hô của thiếu nữ, cúc áo của nàng đã rơi xuống. Vị giáo quan đang đứng phía xa lộ ra thần sắc tán thưởng, nhát dao của Mười Một vừa rồi đã cắt đứt toàn bộ cúc áo nhưng lại không hề làm tổn thương đến da thịt của thiếu nữ chút nào. Muốn cắt tan y phục mà không làm thân thể bị thương thì không khó, nhưng lực để cắt đứt những chiếc cúc áo cứng rắn và lực để làm cắt đứt những mảnh vải trên y phục hoàn toàn khác nhau, muốn cắt đứt hết những chiếc cúc áo mà không làm tổn thương da thịt thì cần phải có nhãn lực, cần phải có lực cổ tay chuẩn xác thì mới được, nếu đổi lại là một người bình thường khác thì căn bản chẳng thể làm nổi việc này. Huống chi chủy thủ của những học viên này cũng chẳng phải thần binh lợi khí sắc bén vô song mà chỉ là những thanh chủy thủy rất bình thường, ở đâu cũng có thể mua được, đến cái loại dao quân dụng cũng còn tốt hơn những con dao trong tay bọn họ vô số lần.
Trong tiếng kinh hô của thiếu nữ, chiếc áo đã bay qua hai bên, một đôi ngọc phong ngạo nghễ đập vào mắt người ta, phía dưới chính là địa phương thần bí vô cùng dụ người đang rộng cửa.
Thiếu nữ đó hoảng sợ kéo áo che thân thể lại, nhưng Mười Một sao có thể để nàng làm như vậy được. Tay hắn mau chóng cắm thành chủy thủ trở lại đùi, sau đó đè thiếu nữ xuống đất.
Hai hàng lệ từ khóe mắt thiếu nữa chậm rãi chảy xuống.
Một giờ đồng hồ nói ngắn cũng không phải là ngắn, một vài học viên có tốc độ nhanh đã hưởng dụng được cả hai ba lượt, đương nhiên cũng có những người vẫn còn tinh lực, nhìn một tiếng đồng hồ sắp qua đi mà bản thân vẫn còn chưa hưởng dụng xong, trong lòng không khỏi cảm thấy gấp gáp mà tăng tốc.
Mười Một từ trên thân thể thiếu nữ bò dậy, sau đó chậm rãi mặc lại y phục, sau đó hắn nhìn người thiếu nữ vẫn đang nằm trên mặt đất lạnh nhạt hỏi: “Cô tên là gì?”
Thiếu nữ đó nói trong tiếng khóc: “Phi Phi.”
Giáo quan thấy y nói chuyện cùng thiếu nữ thì trừng mắt lên, nhưng hắn lại không nói gì. Trong thời gian một tiếng đồng hồ này, các học viên hoàn toàn được tự do, vô luận là có làm gì, vô luận là có nói gì, các giáo quan bọn hắn đều không được quản, chỉ cần các học viên làm được một chuyện, đó là hưởng dụng qua thân thể của những phụ nữ đó một lần sau đó thì vô tình giết đi, như vậy là được. Bất kì người nào trong một tiếng đồng hồ đó, nếu còn chưa hưởng dụng, hoặc cuối cùng không giết người thì kết quả chỉ có chết. Mười Một từng phạm sai lầm một lần, lần đó sau khi hưởng dụng xong hắn không giết nữ nhân đó đi, còn nói giết một nữ nhân trói gà không chặt rất là vô vị. Kết quả là hắn bị treo lên, một tuần không được ăn uống gì, Mười Một vốn có một sức sống kinh nhân, đến khi được thả xuống thì cũng chỉ còn nửa tính mạng mà thôi. Nếu không phải là do giáo quan cố kị Mười Một là do tổ chức mang tới thì có lẽ đã bắn chết đương trưởng rồi. Sau chuyện này giáo quan cũng đã từng phản ứng với tổ chức, tổ chức đã hứa rằng nếu Mười Một còn phạm sai lầm gì nữa thì sẽ do giáo quan xử trí, chẳng cần quan tâm đến chuyện đặc thù hay không nữa, từ đó về sau, Mười Một cũng đã ‘ngoan ngoãn’ hơn rất nhiều.
Mười Một lại một lần nữa rút thanh chủy thủ trên đùi ra và múa may trên tay, tiếp đó hắn hỏi: “Sao cô lại đến nơi này?”
Thiếu nữ liếc nhìn thành chủy thủ trong tay hắn, thân thể không nhịn được run lên bần bật, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: “Ta vốn có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng cha ta muốn để ta ra nước ngoài, người nói đi nước ngoài kiếm được nhiều tiền hơn trong nước. Cha đã đưa cho một tay một giới ở quê nhà ta một số tiền lớn, gã môi giới đó nói sẽ ngầm đưa ta đi, nhưng…nhưng” Nói đến đây, thiếu nữ tên là Phi Phi đã đã khóc không thành tiếng. Mười Một đã hiểu, lại một người muốn xuất ngoại kiếm tiền, kết quả là bị người ta lừa bán đến đây.
Mười Một lắc lắc đầu hỏi: “Có tâm nguyện gì không?”
Thiếu nữ nhìn khuôn mặt anh tuấn chẳng có chút biểu tình gì kia của hắn mà nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ nhà, xin các người hãy để ta về nhà, được không?”
“Cái này ta không giúp nổi cô, còn tâm nguyện nào khác không?”
Thiếu nữ đó khóc nấc lên và lắc lắc đầu.
“Vậy được rồi, tạm biệt!” Trong tay mười một hàn quang lóe lên, bộ dạng của thiếu nữ đó vẫn như đang khóc, chỉ là là không còn âm thanh nào phát ra nữa. Dần dần, nơi cổ nàng xuất hiện một vết máu, vết máu đó dần lớn ra, sau khoảnh khắc từng giọt máu tươi chảy xuống lớp cỏ bên dưới thân thể nàng. Một đao này đã giúp nàng ra đi mà không hề đau đớn, đây cũng là điều duy nhất hắn làm được.
Mười Một phủi phủi mông rồi đứng dậy, sau đó hắn chậm rãi đi đến sau lưng giáo quan và dựa đầu vào một cái cây thấp, sau đó lại tiếp tục nghịch thanh chủy thủ trong tay. Khuôn mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, tựa như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua vậy.
Giáo quan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu lại và tiếp tục quan sát cảnh tượng dâm loạn trước mắt.
Đối với người bên ngoài mà nói thiếu nữ tên Phi Phi này có số phận vô cùng bi thảm, nhưng nếu so sánh với ba mươi lăm người phụ nữ còn lại kia nàng lại là người may mắn nhất. Bởi vì nàng gặp được Mười Một, một thiếu niên anh tuấn lãnh khốc, lại không biến thái như những người khác.
Những học viên kia sau khi hưởng thụ xong tịnh không hề nhân từ như Mười Một, áp lực từ nhỏ đến lớn đã khiến cho chuyện biến thái gì bọn họ cũng có thể làm ra. Trong đó, những phụ nữ bị dày vò bằng cách mổ bụng moi gan ra cho đến chết vẫn còn được tính là may mắn.
Những người phụ nữ đó không ngừng kêu lên những tiếng thống khổ, còn những thiếu niên đều hưng phấn gầm rú, những thanh âm đó cứ liên tục vang lên. Đây là một thế giới điên cuồng, đây là một cô đảo tràn ngập tội ác.
Mạng người, tại nơi đây mạng người không đáng tiền.
Giáo quan và những quân nhân võ trang đầy đủ phía sau vẫn lạnh lùng theo dõi tất cả, mà ở cách đó không xa, Mười Một vẫn đang cúi đầu mà nghịch con dao trên tay, mặt chẳng lộ chút biểu tình nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất