Chương 4: Huấn Luyện Đòi Mạng 1
“Nghiêm!”
“Bộp!” Những tiếng dẫm chân hoàn toàn thống nhất, những tư thế hoàn toàn giống nhau, không có một động tác thừa nào. Ba mươi sáu đôi mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
“Rất tốt!” Giáo quan gật đầu nói: “Những tên tạp chủng các ngươi làm ra rất mãn ý. Buổi chiều sẽ là huấn luyện đặc công, quy củ vẫn như cũ, mỗi người có mười lăm phút. Mười năm phút sau ai không lấy được những tài liệu cụ thể hoặc không kịp ra khỏi kho bảo hiểm, hậu quả tự chịu.”
“Vâng! Giáo quan!” Những thanh âm chỉnh tề vang lên.
“Mười Một, sau khi kết thúc khóa học hãy tới tìm ta!”
“Vâng, giáo quan!”
Trong mắt mỗi một học viên đều lộ ra một vài tia kì dị, bình thường, khi giáo quan trực tiếp gọi tên học viên thì sẽ có hai khả năng xảy ra. Một là học viên đó sẽ trở thành người chết, hai là giáo quan rất mãn ý với học viên đó và dự định cho y huấn luyện đặc biệt. Nói cách khác, khả năng sống sót của người được gọi tên sẽ tăng lên rất nhiều.
“Phó quan!”
“Dạ!” Gã phó giáo quan vẫn luôn đứng sau lưng giáo quan bước từng bước nhỏ đến trước mặt giáo quan rồi khom người một cái.
“Dẫn bọn chúng tới kho bảo hiểm.”
“Vâng!” Phó quan lại một lần nữa cung kính nói.
Kho bảo hiểm, kì thực đó chỉ là một tòa nhà lớn giống như một ngôi biệt thự, nó cao ba tầng, diện tích chừng năm sáu trăm mét vuông. Từ bên ngoài nhìn vào nó chỉ giống như một căn biệt thự rất đẹp mắt xây theo kiếu phương tây, nhưng chỉ những người đã từng tiến vào trong mới biết trong đó kì thực là một phần mộ, hơi sơ suất một chút là có thể mất mạng ngay.
Trong biệt thự đó cơ quan trùng trùng, có rất nhiều cơ quan mà nếu không sử dụng những công cụ khoa học kĩ thuật hiện đại thì chẳng thể phát hiện. Hơn nữa còn có rất nhiều cơ quan được ẩn tàng, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là chẳng thể sống mà đi ra.
Mỗi lần huấn luyện, bên trong tòa biệt thự này đều có đặt những tập tư liệu dày cộp tại những nơi bí mật, cái học viên cần làm chính là trong vòng mười lăm phút phải thoát khỏi những cơ quan bên trong, tìm được tập tài liệu đó và cố gắng nhớ lại, sau khi đi ra thì dựa theo những nội dung bản thân nhớ được mà viết ra một bản mới, chỉ cần trong đó có một chữ viết sai thì nhất định phải tiến lại vào biệt thự một lần nữa, tìm lấy một tập tư liệu có nội dung hoàn toàn khác, cứ như vậy cho đến khi viết được hoàn toàn chính xác hoặc mất mạng bên trong thì mới kết thúc.
Đây là bài tập để huấn luyện học viên kĩ xảo mở khóa, sức linh hoạt, khả năng ứng biến, khả năng phản ứng và kĩ năng ghi nhớ.
Ba mươi sáu người xếp thành một hàng chỉnh tề đi theo sau lưng phó quan đến bên ngoài tòa biệt thự, trong đó có một vài người trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, bởi vì tại nơi này, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là sẽ chết ngay, hơn nữa còn là chết không toàn thây.
“Nghiêm!”
“Bộp!”
“Rất tốt.” Phó quan chỉ về gian phòng nhỏ bên cạnh ngôi biệt thự nói: “Theo quy định cũ, cứ theo số hiệu trước sau mà lần lượt tiến vào, hãy tự đi lấy những trang bị thích hợp, thời gian của mỗi người chỉ có mười lăm phút.”
“Rõ!”
“Số sáu, nhiệm vụ của ngươi là tìm tập tài liệu có ghi lại danh sách của các nhân vật chính yếu nhất trên thế giới, hãy nhớ lấy tất cả những nội dụng ở trang ba mươi nhăm, trang chín mươi tám, trang một trăm hai mươi, trang một trăm bảy mươi mốt, trang hai trăm sáu mươi, trang ba trăm chín mươi, sau đó thì an toàn trở lại đây! Bây giờ hãy đi lấy trang bị đi.”
“Vâng, giáo quan.” Đội ngũ được sắp xếp theo thứ tự số hiệu trước sau của mỗi người, bởi vì từ số một đến số năm sớm đã chết trong những đợt huấn luyện trước đây rồi, cho nên hiện nay số sáu trở thành người đầu tiên chấp hành nhiệm vụ trong những đợt huấn luyện.
Số sáu tiến vào trong căn phòng nhỏ và lấy ra một chiếc kính hồng ngoại, một chiếc chìa khóa vạn năng, một chiếc máy chống camera theo dõi ngoài ra còn có rất nhiều trang bị lặt vặt khác.
Phó quan nhìn đồng hồ một cái rồi hướng về số sáu điểm đầu, số sáu hít sâu một hơi rồi tiến vào bên trong căn biệt thự.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng, thoáng một cái mười lăm phút đã gần qua đi, lúc này số sáu đang vội vã chạy từ trong biệt thự ra, trên trán mồ hôi lạnh đang chảy dòng dòng.
“Báo cáo giáo quan, nhiệm vụ hoàn thành.” Số sáu chạy đến trước mặt phó quan rồi cung kính nói to.
Phó quan nhìn sang chiếc bàn được đặt sẵn giấy bút bên trên và cười nói: “Tốt, hãy ghi lại những tư liệu đó đi!”
“Vâng!”
Trong khi số sáu đang viết ra những tư liệu thì đã có mấy binh sĩ tiến vào trong căn biệt thự đó để sửa chữa lại các cơ quan đã bị phá đi, đổi thành tập tài liệu mới và giấu vào vị trí khác.
Đợi sau khi mấy binh sĩ đó từ trong biệt thự đi ra phó quan bèn hét lớn: “Số chín!”
“Vâng!”
“Nhiệm vụ của ngươi là vào bên trong tìm lấy một trang mật mã, bên trên các kí hiệu đã bị đảo lộn, ngươi phải nhớ hết lấy rồi ra bên ngoài phá giải mật mã đó ra!”
“Vâng! Giáo quan!” Só chín cung kính khom người, sau đó cũng bước vào trong căn phòng nhỏ để lấy trang bị trước rồi mới tiến vào trong căn biệt thự.
Chưa đầy vài phút, tiếng chuông cảnh báo bên trong biệt thự đã vang lên, phó quan lạnh lùng nói: “Ngu ngốc!”
Mấy binh sĩ bên ngoài mau chóng lao vào bên trong căn biệt thự, không lâu sau chúng đã xách theo một cái túi ra. Tất cả mọi người cũng đều đã biết, từ nay tiểu đội này chỉ còn có ba mươi nhăm học viên mà thôi.
Đợi mấy binh sĩ khởi động lại cơ quan xong và đi ra, phó quan lại lập tức hét lên: “Mười Một!”
“Vâng!”
Phó quan nhìn Mười Một nói: “Nhiệm Vụ của ngươi là tìm một chiếc đĩa mềm có ghi lại những cuộc giao dịch tiền tệ, sau đó tìm một chiếc máy tính để đọc những nội dung trong đĩa mềm, đồng thời ghi nhớ nó lại, sau khi rời khỏi nhất định phải đặt chiếc đĩa mềm trở lại chỗ cũ, cuối cùng ra ngoài và ghi lại toàn bộ nội dung!”
“Biết rồi, giáo quan!” Ngữ khí của Mười Một vĩnh viễn đều vẫn bình thản lãnh đạm như vậy, đó là điều khiến những học viên khác vạn phần hâm mộ hắn. Nhưng hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ, bọn họ chẳng hề ngu ngốc như Mười Một, dùng cái loại ngữ khí đó mà nói chuyện với giáo quan, đó là muốn chết, cũng chỉ có Mười Một mới có cái đặc quyền này.
Mười Một chuyển thân đi đến gần gian phòng nhỏ, căn phòng không lớn, diện tịnh chỉ chừng trăm mét vuông, bên trong là vô số những chiếc giá được sắp xếp chỉnh tề theo hàng, trên giá được xếp đầy những loại thiết bị. Mười Một đi dạo một vòng quanh căn phòng, hắn chỉ cầm lấy một chiếc chìa khóa vạn năng, một chiếc kính hồng ngoại, mấy chiếc máy chống camera theo dõi nhỏ xíu, một khẩu súng giảm thanh và một bộ phi đao rồi đi ra ngoài.
Phó quan nhìn những trang bị trong tay hắn rồi hỏi: “Chỉ có thế này thôi?”
“Vâng!”
“Tốt, ngươi vào đi!”
“Vâng!” Mười Một xoay người lại rồi bước vào trong căn biệt thự, trên trong biệt thự hoàn toàn được xếp đặt theo phong cách hào hoa của xã hội thượng lưu, thậm chí có thể dùng đến từ nguy nga lộng lẫy để hình dung nơi này.
Mười Một nhẹ nhàng đóng cửa lớn lại, tiếp đó tỉ mỉ nhìn những kết cấu bên trong. Trước mặt hắn là một gian đại sảnh trống không, chỉ có vài chiếc sofa và một kỉ trà, bên trên chiếc kỉ trà đó có đặt một chiếc gạt tàn sạch sẽ và một bao thuốc lá thơm. Giữa gian đại sảnh có treo mộ chiếc đèn thủy tinh cực lớn, lúc này đèn điện không được bật lên, trong gian đại sảnh có chút tối mờ. Còn có vài chiếc camera giám sát được treo trên tường đang không ngừng chuyển động.
Hai bên đại sảnh đều có một gian phòng, phía trước là hai chiếc cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên lầu trên.
Mười Một cười nhạt một cái rồi đeo kính hồng ngoại lên, loại kính hồng ngoại này tịnh không hề bị ảnh hướng bởi hoàn cảnh hắc ám xung quanh, ngược lại nó còn một vài công năng để nhìn trong bóng tối, chỉ là hiệu quả không rõ ràng bằng loại kính chuyên dụng để nhìn trong bóng đêm mà thôi.
Qua chiếc kính hồng ngoại, không gian vốn trống rống bên trong căn đại sảnh lập tức biến thành náo nhiệt hẳn lên. Vô số những tia hồng ngoại đang đan xem vào nhau và không ngừng di động, chỉ cần có một tia hồng ngoại đó tiếp xúc với bất kì vật thể gì và bị gián đoạn, tiếng chuông cảnh báo sẽ lập tức vang lên, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ lần này thất bại.
Muốn tránh khỏi những tia hồng ngoại này không hề phiền phức, điều khó khăn nhất chính là thoát khỏi được bốn chiếc camera giám sát được lắp ở bốn góc, nhất định phải không để nó phát hiện, thần bất tri quỷ bất giác mà lẻn được vào trong.