Nhưng cho dù như vậy, mỗi lần huấn luyện Mười Một cũng đều thụ thương, tuy chỉ là vết thương nhẹ ngoài ra, nhưng lần nào Lục Hướng Viễn cũng kêu ầm lên tội quá và kiên trì không muốn cùng tên điên Mười Một điên tiếp nữa, và kết quả đến ngày thứ hai vẫn bị bức phải tiếp tục đi ném phi đao.
Nói đến cũng kì quái, Mười Một mỗi lần thân thể bị thương, đến ngày thứ hai cởi quần áo ra và bước đến thác nước, trên người không ngờ lại hoản hảo không hề tổn hại gì, làn da vẫn nguyên xi như mới, chẳng nhìn thấy được một chút vết thương nào. Đối với sự nghi hoặc của Lục Hướng Viễn, Mười Một chỉ vứt ra một bình sinh cơ cao lấy từ chỗ Lục Quán, Lục Hướng Viễn sau khi thử qua một lần thì không nói gì thêm nữa, cả thôn này có ai không biết thuốc của Lục Quán thần kì đến mức nào. Nhưng cũng chỉ có bản thân Mười Một mới biết, vết thương trên người hắn căn bản chẳng dựa vào chỗ thuốc cao này, bình sinh cơ cao kia hắn đến một lần cũng chưa dùng qua.
Loại huấn luyện không cần mạng này cứ lặp lại ngày này qua ngày khác, khi bắt đầu Lục Hướng Viễn còn lo lắng cố khống chế lực độ, đến sau này cũng dần dần quen đi, thấy Mười Một lần nào cũng hoàn hảo vô sự, cùng lắm là có mấy vết thương nhẹ ngoài da, hắn cũng dần loại bỏ được sự lo lắng ban đầu. Nhưng không lâu sau, loại huấn luyện này đã bị bọn Hoàng lão nhân và Mã Đông biết, bọn họ cứ suốt ngày khuyên bảo Mười Một đừng có huấn luyện theo cái kiểu không cần mạng này nữa. Nhưng nói thì cứ nói, Mười Một vẫn cứ việc ta ta làm, lâu rồi bọn họ cũng cảm thấy bất lực chẳng có cách nào. Chỉ đáng thương cho Lục Hướng Viễn, không ngày nào là không bị gia gia Lục Hướng Công mắng chửi, mỗi ngày đều thề là sẽ không dám nữa, nhưng đến ngày thứ hai vẫn không tự chủ được, bị Mười Một lôi đi. Đương nhiên, đến tối trở về không tránh khỏi một trận mắng, sau đó lại chỉ tay lên trời thề không dám nữa. Đến ngày thứ hai…
Lục Hướng Viễn cầm lưỡi đao trong tay ước lượng, nói: "Cẩn thận."
Mười Một không trả lời, chỉ lật tay lại nắm chắc thanh chủy thủ, khí định thần nhàn đứng ngay tại đó.
Lục Hướng Viễn hít sâu một hơi, đột nhiên lật tay ném ra. Ba lưỡi đao đồng thờI bay về phía Mười Một với hình chữ phẩm (品). Chỉ thấy Mười Một lắc qua phải rồi lắc qua trái một chút, rất nhẹ nhàng đã né được ba lưỡi đao đó. Nhưng đúng vào lúc này, ba lưỡi đao khác lại từ phía sau lao sát tới, hai lưỡi đao phải trái nhắm ngay vào hai vai hắn, không cho hắn cơ hội tránh né, lưỡi còn lại thì nhằm thẳng vào ngực Mười Một mà bay tới. Theo Mười Một lâu như vậy, bản sự của Lục Hướng Viễn vẫn chẳng tiến bộ bao nhiêu. Nhưng năng lực khống chế phi đao thì càng ngày càng thành thục. Đương nhiên, trong đó cũng có công lao của Mười Một. Mười Một hiềm thủ phảm của hắn quá kém cỏi, đem kinh nghiệm phi đao của mình truyền thủ tỉ mỉ. Lục Hướng Viễn từ đó cũng thu được không ít lợi ích.
Lúc này, Mười Một đột nhiên xoay người, hệt như say rượu ngã về bên cạnh một chút, không ngờ lại dễ dàng thoát thân qua khe hở giữa ba thanh đao.
Lục Hướng Viễn tựa như sớm đã biết hai lần phi đao này không làm khó được Mười Một, lật tay ném ra, lại có bốn lưỡi phi đao bắn thẳng tới. Đồng thời tay trái cũng vung ra, lại thêm hai lưỡi đao nữa. Cùng lúc ấy, trong bàn tay phải hắn đã lại có thêm vài lưỡi đao nữa. Bàn tay hơi rung lên, lưỡi đao lại một lần nữa bắn ra. Trong mắt người đứng ngoài xem, hai tay của Lục Hướng Viễn căn bản không hề ngưng nghỉ. Tai phải tay trái không ngừng thò ra thò vào cái túi da dê, chỉ tốc độ đó cũng khiến người ta phải tán thán không thôi. Cho dù như vậy, Mười Một đối với tốc độ của Lục Hướng Viễn vẫn không mãn ý. Nghĩ đến chuyện hắn đã từng gặp mấy cao thủ dùng ám khí trong Long Hồn, tốc độ xuất thủ của bọn họ nhanh hơn Lục Hướng Viễn không chỉ mấy lần, so sánh với mấy cao thủ này, tốc độ của Lục Hướng Viễn đúng là chỉ như sên bò.
Tốc độ bắn phi đao của Lục Hướng Viễn đã là phát trước phát sau nối nhau liên tiếp, không hề ngưng nghỉ. Trong khoảng cách năm mươi mét giữa hắn và Mười Một xuất hiện một dòng sáng ngân sắc. Nếu lúc này có người nào đó lấy máy ảnh chụp lấy cảnh này, tiếp đó đem rửa ảnh đi, có thể phiện hiện được dòng sáng ngân sắc này chính là do vô số những lưỡi đao hỏng tạo thành.
Sau mấy lần né tránh, Mười Một đã bỏ không hoàn toàn né tránh nữa, trong tay nắm chắc chủy thủ, chân bước theo bộ pháp Nguyệt Vũ bộ, thân thể lúc phải lúc trái di động liên tục, tay phải cầm đao cũng đồng thời vung lên với tốc độ mắt thường khó mà nhìn rõ.
Lúc này đã rất khó nhìn rõ tốc độ cánh tay vung đi, chỉ có những tiếng "đinh đinh" do kim loại va vào nhau không ngừng vang lên trong trường. Đây là hạng mục huấn luyện mà hôm nay Mười Một đã định ra cho mình, không cản đao nữa mà chủ động nghênh đón những lưỡi đao bay tới. Hắn phải đánh rơi hết tất cả những lưỡi phi đao, không bỏ qua bất cứ một thanh nào.
Trên thực tế, hắn thực sự đã làm được, tuy ngẫu nhiên có vài thanh phi đao bắn lệch, nhưng hắn phối hợp với Nguyệt Vũ bộ, mỗi một bước đều bước theo quỹ tích của thanh đao bay tới, mau chóng đánh rơi nó xuống đất, sau đó thân thể lại nhoáng lên và trở về nguyên vị. xem tại TruyenFull.com
Theo những tiếng "đinh đinh" không ngừng vang lên trong trường, từ chỗ thân ảnh không ngừng nhảy múa trước mặt kia bắn ra vô số những tia lửa. Từng lưỡi từng lưỡi đao bị đánh rơi xuống đất, không ngờ lại không có một thanh nào lọt qua được.
Người đang múa, kiếm đang vung, dòng sáng bạc không ngừng bắn ra kia không ngờ không có một mũi đao nào bắn trúng Mười Một, đồng thời cũng không có một mũi đao nào thoát khỏi thanh chủy thủ trong tay Mười Một.
Những bước đi như quỷ mị khiến Mười Một trông hệt như một bóng u linh, rõ ràng lúc này vẫn đứng nơi đây, nhưng chỉ sau nháy mắt đã lại chạy tới chỗ khác, mà ở trong mắt người xem, hắn rõ ràng chỉ bước đi có hai bước mà thôi. Đây chính là phối hợp với thân pháp của Ngự Kiếm quyết, sau này được kì tài võ học Lục Dương vất vả suy nghĩ tách ra khỏi kiếm chiêu, nó có một cái tên rất đẹp, Nguyệt Vũ.
Người đang động, kiếm đang múa. Lúc trái lúc phải, lúc cao lúc thấp, khiến người ta rất khó đoán được bước tiếp theo nó sẽ đi đến vị trí nào, cũng khiến người ta rất khó đoán được thanh chủy thủ kia, lần sau nó sẽ đâm ra từ góc độ nào.
Đột nhiên, thanh âm trong trường ngừng hẳn xuống, thì ra đao trong cái túi của Lục Hướng Viễn đã hết sạch. Mười Một vẫn nhàn nhã đứng ở chỗ cũ như trước, tựa như chưa từng di động. Chỉ có những lưỡi đao hỏng nằm dày đặc dưới nền đất bùn bị hắn đánh bay ra vừa rồi mới có thể làm chứng cho cảnh kịch liệt vừa rồi.
Trời ạ, không ngờ thực sự có người dưới tình huống không nhìn thấy gì mà hoàn toàn có thể ngăn cản mấy chục lưỡi đao do một người biết võ công toàn lực ném ra, hơn nữa còn không hề thụ thương. Cho dù võ công của Lục Hướng Viễn chẳng đi đến đâu, nhưng dù sao hắn cũng luyện võ từ nhỏ, lực cổ tay người thường chẳng thể nào so sánh nổi, hiệu quả so với chỉ huấn luyện đánh bóng tốc độ (căng bóng bằng hai sợi dây đàn hồi và đấm, đá) còn tốt hơn nhiều. Nếu lúc này đổi lại là Hầu Tử hay Lãnh Dạ đứng thay vị trí Mười Một, sợ rằng chẳng được bao lâu đã toàn thân nhiều lông như nhím rồi.
Có lẽ đến bản thân Mười Một cũng không biết, tốc độ tiến bộ của hắn sớm đã vượt xa dự liệu của mấy người Lục Hương và Hoàng lão nhân. Nếu giờ hắn phải đối mặt với Long Hồn, có thêm thanh chủy thủ vừa đúc trong tay, vị tất đã phải là không có chút lực khí nào để liều mạng.
Hơn nữa Mười Một cũng không phát giác được, chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, hắn đã một lần bước đến đỉnh cao khác của võ học.
Lục Hướng Viễn vỗ vỗ cái túi da dê nói: "Lão đại, ném hết rồi. Nữa không?"
"Tiếp tục."
"Ồ." Lục Hướng Viễn chạy tới nhặt những mảnh đao đã ném ra về để ném tiếp, nhưng trong quá trình nhặt, hắn phát hiện những lưỡi đao ban đầu khi Mười Một chỉ tránh né, những lưỡi đao còn lại đều có những vết mẻ lớn nhỏ. Hắn ngạc nhiên nhìn thanh chủy thủ đen xì trong tay Mười Một, thanh chủy thủ này không ngờ vẫn y nguyên như mới, chẳng nhìn thấy một vết mẻ nào.