Chương 4
Mọi thứ đã thay đổi. Gió mùa thu thổi vào mặt cũng ngọt ngào hơn.
Hoắc Tầm Chương đánh xe.
Ta vén rèm xe, chống cằm ngắm hắn.
Hoắc Tầm Chương quay đầu lại, đường quai hàm sắc bén tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, “Buông rèm xuống đi, gió lạnh.”
“Không muốn.”
Ta từ chối, rồi cố tình tìm chuyện để nói. “Tiểu nhị ở quán trọ sao lại thay người rồi? Hôm qua chúng ta đến, tiểu nhị nói chuyện rất ngọt, sao không thấy nữa?”
Hoắc Tầm Chương liếc nhìn ta một cái, rồi lắc đầu, thờ ơ nói.
“Có lẽ nhà có việc nên xin nghỉ rồi.”
“Ồ.”
Ta cũng không để tâm, lại cố tình hỏi hắn.
“Tại sao chàng lại mua chiếc xe ngựa này? Lại còn tự mình đánh xe nữa?”
Hôm qua, Hoắc Tầm Chương đột nhiên bỏ ra năm mươi lạng bạc, mua lại chiếc xe ngựa từ tay ông chú phu xe, còn học cả cách đánh xe từ ông ấy.
Hoắc Tầm Chương im lặng một lúc, chỉ nói hai chữ, “Tiện lợi.”
Ta rướn người tới, cằm gần như chạm vào vai hắn, “Tiện lợi cái gì cơ?”
Hoắc Tầm Chương không trả lời nữa.
Ta lại đến gần hơn một chút. Hơi thở của ta phả vào sau gáy hắn, nơi đó nhanh chóng ửng đỏ.
Ta cười ngọt ngào, ngón tay chọc vào eo hắn: “Có phải tiện lợi cho việc này không...?”
Lưng Hoắc Tầm Chương cứng đờ, dường như cổ họng cũng co giật.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng, chậm rãi cảnh cáo ta, “Đừng nghịch.”
Giọng nói trầm khàn, đè nén nhưng vô cùng gợi cảm.
Hoắc Tầm Chương rất chu đáo. Trên đường đi, hắn đánh xe, tối đến lại sắp xếp chỗ ăn ở chu đáo.
Ta chỉ việc ăn, ngủ, chơi.
Nhưng có một điều, Hoắc Tầm Chương không cho ta lại gần hắn nữa.
Hai đêm liền ở quán trọ, hắn vẫn ngồi thẳng thớm, còn hơn cả Liễu Hạ Huệ...
Ta không khỏi suy nghĩ nhiều. Chẳng lẽ hắn muốn giữ mình trong sạch vì nữ chính Vân Tịch Nguyệt sao?
Vậy nên sau một đêm hoang đường lại thay đổi?
Quả nhiên không hổ danh là nam phụ si tình.
…
Thế giới này quả là trùng hợp. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Ngày hôm đó, chúng ta vừa ổn định chỗ ở trong quán trọ thì gặp một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, cả hai đều mặc đồ trắng, nổi bật vô cùng.
Lúc ta nhìn họ, họ cũng nhìn ta.
Không. Chính xác hơn là nhìn Hoắc Tầm Chương bên cạnh ta.
Họ quen biết nhau?
Trong chớp mắt, ta đoán được thân phận của cặp nam nữ này. Nữ chính Vân Tịch Nguyệt và nam chính định mệnh của cô ta, Cố Chi Lâm.
Vậy đây chẳng phải là "tu la tràng" (cảnh tượng hỗn loạn, ghen tuông) sao?
Ta liếc nhìn Hoắc Tầm Chương.
Quả nhiên, sắc mặt hắn rất khó coi.
Đánh nhau đi. Đánh nhau đi!
Lòng hiếu kỳ của ta bỗng chốc bùng cháy. Nỗi buồn bực vì bị Hoắc Tầm Chương lạnh nhạt cũng vơi đi phần nào.
“Cô nương kia đẹp quá.”
Ta cố tình chọc vào eo Hoắc Tầm Chương, giọng điệu khoa trương.
Hoắc Tầm Chương lại lảng tránh ánh mắt, chỉ lạnh lùng nói.
“Tiểu nhị ở đây nói cuối phố có quán canh thịt dê rất ngon, có muốn ăn không?”
Hắn nắm lấy cổ tay ta, kéo ta đi.
Vân Tịch Nguyệt lại tiến đến. Cố Chi Lâm bên cạnh cô ta chủ động chào hỏi Hoắc Tầm Chương.
“Diên Thanh.”
Diên Thanh? Ai là Diên Thanh?
Ta cảm thấy lực nắm ở cổ tay của Hoắc Tầm Chương đột nhiên siết chặt. Hắn đang gọi Hoắc Tầm Chương sao? Tại sao lại gọi hắn là Diên Thanh?
Chẳng lẽ là tên tự của Hoắc Tầm Chương? Người xưa đúng là thích gọi tên tự của người quen.
Ta đang thắc mắc thì thấy Hoắc Tầm Chương qua loa gật đầu, sau đó lại quay sang nhìn ta.
“Rốt cuộc có đi hay không?”
Có thể thấy, Hoắc Tầm Chương đang vô cùng muốn trốn đi.
Ta nhìn hắn kỹ hơn. Trong đôi mắt tuấn tú có vẻ bực bội vì yêu mà không được.
Thôi được rồi. Ai bảo hắn giờ đang rất được lòng ta cơ chứ?
Vậy thì chiều hắn thôi.
Thế là, ta vô cùng phối hợp, gật đầu lia lịa.
“Đi, đi, đi! Đi, đi, đi!”
Sắc mặt Hoắc Tầm Chương dịu đi một chút.
Ai ngờ, chúng ta vừa đi được hai bước, phía sau lại có người gọi.
“Diên Thanh.”
Lần này là giọng nữ.
Vân Tịch Nguyệt, ánh trăng sáng của Hoắc Tầm Chương.
Ta cứ tưởng Hoắc Tầm Chương sẽ do dự, chần chừ, không tiến lên. Ai ngờ, bước chân hắn không hề dừng lại, thấy hắn sắp ra khỏi đại sảnh, Vân Tịch Nguyệt đuổi theo.
“Diên Thanh, lâu rồi không gặp, tìm một nơi nào đó uống trà đi?”
Hoắc Tầm Chương không thèm quay đầu lại. “Không cần.”
Vân Tịch Nguyệt: “... Cô ta là ai?”
Hoắc Tầm Chương lạnh lùng: “Có liên quan gì đến cô?”
Vân Tịch Nguyệt không buông tha. Cô ta chặn đường chúng ta, nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt đẹp như nước rơi vào bàn tay Hoắc Tầm Chương đang nắm chặt tay ta, ánh mắt nóng rực, đầy vẻ địch ý.
“Nghe nói huynh đi đón cô tiểu thư của Nguyễn gia ở Tô Châu, chắc hẳn đây chính là nàng ấy rồi?”
Lời nói là với Hoắc Tầm Chương, nhưng mắt lại nhìn ta.
Rõ ràng là đang hỏi ta.
Thế là ta tự giới thiệu bản thân, vẫy tay với cô ta.
“Chào, ta là Nguyễn Linh.”
Sắc mặt Vân Tịch Nguyệt bỗng chốc trở nên rất khó coi.
Cô ta không nhìn ta nữa. Mà ngước mặt lên, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Hoắc Tầm Chương, cắn môi, muốn nói lại thôi.
“Diên Thanh, huynh và nàng ta thân thiết như vậy, thật sự là...”
“Có liên quan gì đến cô?”
Hoắc Tầm Chương hoàn toàn mất hết kiên nhẫn. Hắn nhíu mày, toàn thân tràn ngập sát khí, nghiêng người, hắn nhìn Cố Chi Lâm, cảnh cáo hắn.
“Lo mà quản người của mình đi.”
Nói xong, hắn kéo ta đi, dáng vẻ như đang tránh né một con rắn độc.
Đầu óc ta đầy rẫy dấu hỏi. Chỉ có vậy thôi sao?
Nhìn Vân Tịch Nguyệt có vẻ tha thiết với Hoắc Tầm Chương thì phải?
Ngược lại, Hoắc Tầm Chương đối với cô ta lại không giống như người vẫn còn tương tư.
Nhưng cũng không thể nói chắc được, có lẽ Hoắc Tầm Chương đang dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ để tiến công?
Loại chuyện tình tay ba hai nam một nữ này, chẳng phải đều diễn ra theo kịch bản này sao?
Cứ động một tí là lại diễn cảnh dây dưa, giằng co.
Ta tự cho rằng mình đã nhìn thấu, không kìm được chọc chọc Hoắc Tầm Chương. “Này, chàng làm vậy dễ bị phản tác dụng đấy.”
Hoắc Tầm Chương: “??”
Ta quay đầu lại nhìn, Vân Tịch Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt quyến luyến nhìn bóng lưng Hoắc Tầm Chương.
Ta bĩu môi. “Dây diều quá dài dễ bị đứt lắm, nhưng cũng không trách chàng được.”
Là một nam phụ si tình, kết cục đã được định trước rồi. Hoắc Tầm Chương sững sờ một chút, sau đó với vẻ mặt u ám, hắn châm biếm.
“Nàng đúng là biết thông cảm cho người khác.”
Ta: “...”
Đúng là chó cắn áo rách mà. Ta không thèm chấp với hắn, nhưng vẫn còn một thắc mắc.
“Tại sao họ lại gọi chàng là Diên Thanh?”
Bước chân Hoắc Tầm Chương khựng lại, lưng dường như cũng cứng đờ trong giây lát.
“Đó là tên tự của ta.”
“Ồ.”
Đúng như ta đoán.
“Hay không?”
“Hả?”
“Diên Thanh, có hay không?”
“...Hay.” Hoắc Tầm Chương đột nhiên nhìn thẳng vào mắt ta: “Vậy nàng gọi một tiếng đi.”
Ta có chút mệt mỏi: “Diên Thanh.”
“Ừm.” Hắn đáp lại một tiếng.
Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng khóe miệng đã cong lên, không thể nào kiềm chế được.
Đây là sở thích kỳ lạ gì vậy? Ta đang thầm nghĩ thì nghe hắn nhấn mạnh.
“Sau này đều gọi như vậy.”