Chương 5
Nửa đêm, ta vừa chợp mắt thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Không phải gõ cửa phòng ta. Mà là phòng bên cạnh.
Ta kéo chăn trùm kín đầu.
Nhưng tiếng gõ cửa cứ như chiếc đồng hồ báo thức, cứ cách một lát lại vang lên, cách một lát lại vang lên.
Ta bực bội không chịu nổi.
Mấy ngày nay ngồi xe ngựa, xóc nảy đến mức ta đau lưng mỏi mông, khó khăn lắm mới được nằm lên giường, lại bị gõ cửa liên tục, ai mà chịu nổi?
Ta vớ lấy chiếc gối, ném về phía chiếc ghế dài gần cửa sổ.
Ban đầu Hoắc Diên Thanh ngủ ở phòng bên cạnh.
Thế nhưng, trước khi đi ngủ, hắn khăng khăng đòi ngủ cùng ta.
Lúc đó, trái tim đang xao động của ta bỗng trở nên bình tĩnh, để hắn chiếm lấy chiếc ghế dài.
Ta đoán, có lẽ hắn muốn dùng ta để kích thích Vân Tịch Nguyệt. Ta chỉ là một công cụ mà thôi.
Cũng chẳng sao cả, dù sao ta cũng chỉ để ý đến gương mặt và thân thể của hắn.
Cứ coi như là trả công lần trước vậy. Nhưng giờ bị Vân Tịch Nguyệt quấy rầy như vậy, ta đột nhiên cảm thấy hơi chán nản.
“Chàng mau đi dắt người ta đi đi!”
Ta bực bội hét lên với hắn.
Hoắc Diên Thanh đặt chiếc gối trở lại, giọng nói cũng nhẹ đi.
“Nàng ta nửa đêm gõ cửa phòng ta, có ý đồ bất chính...”
“Cái mà chàng muốn chẳng phải chính là điều này sao?”
Ta ngắt lời Hoắc Diên Thanh, “Chúc mừng chàng đã đạt được ước nguyện. Nhanh lên, nhanh lên, mau đi đi, đừng làm phiền ta!”
Hoắc Diên Thanh im lặng một lúc, đột nhiên đè lên người ta qua lớp chăn gấm.
“Nguyễn Linh, rốt cuộc nàng có tim không vậy?”
Răng hắn nghiến ken két. Ta lại chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Chàng vừa ăn cắp vừa la làng à?”
Nói xong, ta co gối, dồn sức đá lên trên. Hoắc Diên Thanh không kịp phòng bị, vội vàng né tránh lại bị ta đá một cước vào bụng, tõm một tiếng, lăn xuống giường.
Đồng thời đi kèm một tiếng rên khẽ. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng động ấy lại càng rõ ràng.
Ngoài hành lang bỗng im lặng một chút, ngay sau đó có tiếng bước chân từ phòng bên cạnh đi tới, dừng lại trước cửa phòng ta.
“Diên Thanh, huynh có ở trong đó không?”
Vân Tịch Nguyệt nghẹn ngào hỏi, giọng run run. Hoắc Diên Thanh bất động.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn nhìn ta chằm chằm như một con dã thú.
Hơi đáng sợ.
Ta dứt khoát đạp chăn, nhảy xuống giường, mạnh mẽ mở cửa.
Ngoài cửa, Vân Tịch Nguyệt mặc một chiếc váy trắng mỏng manh, mái tóc đen buông xõa trên vai, thật đúng là khiến người ta nhìn mà thương.
Nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy phiền phức.
Nhất là ánh mắt cô ta nhìn ta.
Cứ như ta là kẻ trộm, đã ăn trộm bảo vật của cô ta vậy.
Thật không hiểu cô ta đang chơi trò gì nữa?
Không sợ chính cung Cố Chi Lâm ghen sao?
Ta chỉ tay vào căn phòng tối om.
“Người mà cô tìm ở trong đó. Các người cứ nói chuyện, ta đi ngủ đây.”
Nói xong, ta chạy vài bước sang phòng bên cạnh, mở cửa, đóng cửa, cài khóa, làm một cách trôi chảy.
Ai ngờ, ta vừa nằm lên giường, đã nghe thấy một tiếng quát lớn từ phòng bên cạnh.
“Cút!”
Ngay sau đó, là tiếng khóc tủi thân tột độ của Vân Tịch Nguyệt.
…