Nhận Nhầm Phu Quân, Được Chồng Như Ý

Chương 9

Chương 9
Ta là người rất nông cạn.
Chỉ yêu sắc đẹp và tiền bạc.
Sự rung động ban đầu của ta đối với Hoắc Diên Thanh cũng bắt đầu từ gương mặt và vóc dáng của hắn.
Khi Vân Tịch Nguyệt bám riết lấy Hoắc Diên Thanh, sự bực bội của hắn bị ta hiểu sai thành hắn đang “dục cự hoàn nghênh” (muốn từ chối nhưng lại tỏ ra hoan nghênh) với Vân Tịch Nguyệt.
Ta có chút khó chịu.
Muốn rút lui khỏi mối quan hệ chóng vánh này.
Nhưng giờ đây… Ta lại đáng xấu hổ mà rung động một lần nữa.
Mắt ta không thể kiểm soát mà liếc nhìn, ta hỏi câu hỏi cuối cùng.
“Chàng đã thành thân chưa? Có hôn ước không? Thanh mai trúc mã thì sao?”
Về Hoắc Diên Thanh, trong sách chỉ nhắc đến vài câu, nên ban đầu ta không hề nhớ đến cái tên Hoắc Diên Thanh này.
Trong cốt truyện hình như có một lần nam phụ vì nữ chính mà làm chuyện gì đó quá đáng, bị nhị thúc của hắn dùng gậy đánh một trận rất nặng, mười ngày không xuống được giường.
Còn về lý do nam chính Cố Chi Lâm lại cung kính với Hoắc Diên Thanh cũng đã có câu trả lời. Hoắc Diên Thanh nắm quyền thế, là tâm phúc của Hoàng thượng.
Còn về tình trạng hôn nhân của Hoắc Diên Thanh, sách không hề viết một chữ nào.
Thế nên ta phải hỏi cho rõ. Hoắc Diên Thanh giơ một ngón tay lên trời thề.
“Ngoài nàng ra, ta không có bất kỳ vướng mắc tình cảm nào với bất kỳ người phụ nữ nào.”
Đầu óc ta bỗng giật một cái: “Đàn ông thì sao?”
Khuôn mặt Hoắc Diên Thanh sau một khoảng trống ngắn ngủi, bỗng chốc tối sầm lại. Hắn nghiến răng, “Ta thích đàn bà hay đàn ông mà nàng còn không biết?? Vậy để ta chứng minh lại lần nữa!”
Thấy hắn sắp sửa hóa thành sói mà vồ lấy, ta vội vàng cầu xin tha thứ. Sau một hồi ân ái, toàn thân ta như rã rời, đến sức nói chuyện cũng không còn.
Hoắc Diên Thanh lại tỏ vẻ sảng khoái. Hắn vừa xoa bóp eo cho ta, vừa trả lời câu hỏi trước đó của ta.
“Nàng cứ vui vẻ là được, mọi chuyện khác cứ giao cho ta.”
Ta nheo mắt gật đầu.
Được rồi.
Độc thân, có tiền, có nhan, lại còn giỏi việc chăn gối. Vậy thì cứ ở bên nhau trước đã. Không hợp thì chia tay sau.
Nhưng ta tính toán đủ đường, lại không ngờ Hoắc Diên Thanh lại xin một đạo thánh chỉ ban hôn!
Một chân ta vừa bước vào cửa Định Quốc Công phủ, thánh chỉ ban hôn đã đến. Trời đất ơi, lúc đó cả người ta như hóa đá! Thánh chỉ ban hôn đó, vậy sau này còn làm sao để hòa ly được?!
Bên cạnh, Hoắc Diên Thanh còn như thể đang cầu được khen ngợi, khẽ gãi vào lòng bàn tay ta.
Ta: “...”
Đúng là cáo già, mưu mô!
Ta lườm Hoắc Diên Thanh một cái, đối diện là một lão phu nhân với mái tóc bạc nửa đầu bước đến.
Chắc hẳn là phu nhân của Định Quốc Công, mẹ ruột của Hoắc Diên Thanh, mẹ chồng tương lai của ta.
Bà ấy khí thế hừng hực. Ta cứ nghĩ sắp có một cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu, không ngờ mẹ chồng tương lai lại nắm chặt tay ta, đôi mắt ngấn lệ.
“Đường xa vất vả lắm phải không? Mau mau, mau vào nhà!”
Định Quốc Công cũng nghiêm mặt.
“Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói.”
Cứ như vậy, ta mơ màng được đón vào nhà, lại được nhét thêm vài hộp vàng bạc châu báu, khế đất, ngân phiếu.
Mẹ chồng tương lai nói.
“Diên Thanh làm việc có chút bừa bãi, nhưng nó có một trái tim chân thành, không quanh co như một vài người. Nó là người biết yêu thương người khác, con sau này sẽ biết.”
“Ta biết những thứ này con từ nhỏ đã quen nhìn rồi, cứ giữ lấy tiêu khiển. Chỗ này của ta còn có hai mươi cửa hàng, năm mảnh đất, đều cho con.”
Ta mím môi cười.
“Đa tạ lão phu nhân.”
“Ôi chao, gọi lão phu nhân thì khách sáo quá? Con ngoan, mau nhận hết đi! Nếu con không chê sớm, bây giờ gọi ta là mẹ đi.”
Ta: “... Mẹ!”
Số tiền này lớn đến vậy, đừng nói gọi mẹ, dù có gọi tổ tông, ta cũng không vấp váp!
Định Quốc Công phu nhân vui vẻ đáp lại. Cả người bà như phấn chấn hẳn lên, trực tiếp ấn định ngày đại hôn vào mười ngày sau.
Ta vỗ bàn: “Mẹ, tùy mẹ sắp xếp!”
Ta nhanh nhạy như vậy, nếp nhăn trên mặt Định Quốc Công phu nhân lại càng nhiều thêm.
Trở về viện, ta hỏi Hoắc Diên Thanh.
“Chàng đã nói với gia đình thế nào?”
Sao mẹ hắn lại có vẻ sợ ta không cần hắn như vậy.
Hoắc Diên Thanh trên thị trường hôn nhân lại tệ đến vậy sao? Nhưng mà không phải. Nữ chính Vân Tịch Nguyệt còn tơ tưởng hắn mà.
Hoắc Diên Thanh đang cầm mấy chiếc váy, ướm lên người ta để xem cái nào đẹp hơn. Nghe vậy, hắn không hề nhúc nhích lông mày.
“Cũng không có gì, chỉ nói nếu không cưới được nàng, ta sẽ đi tu làm hòa thượng.”
Khóe miệng ta giật giật. Lời đe dọa kém chất lượng như vậy mà lại có hiệu quả sao?
Quả nhiên, con trai út, cháu trai lớn, là mạng sống của bà cụ.
Hoắc Diên Thanh nhìn chằm chằm vào ta.
“Đây không phải là lời đe dọa.”
Hắn ôm ta vào lòng, vùi mặt vào cổ ta, hít một hơi thật sâu.
“Nếu không cưới được nàng, ta thà đi tu gõ mõ còn hơn.”
“Thích thiếp đến vậy sao?”
“Ừm, thích đến tận xương tủy rồi.”
Ta sững sờ. Đây không phải là một kẻ si tình sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghe những lời này trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất