Chương 44: Chính là dựa vào cái này (2)
Lâm Phàm sau khi nghe xong những lời này của thầy Dương, cũng gật gật đầu.
Lúc này Lâm Phàm thực sự nể phục một nghìn mấy vạn nói quyên góp là quyên góp, một chút cũng không giữ lại, ai có thể có thái độ như vậy chứ?
Đồng thời Lâm Phàm như hiểu ra, thầy Dương này vì đâu mà có số làm quan, thân làm thầy giáo, nhưng toàn tâm toàn ý cống hiến sự nghiệp giáo dục, hiệu trưởng tiếp theo không ai khác chính là ông ta rồi.
“Xin chào ông chủ nhỏ, xin hỏi ông là nghề gì vậy?”
“Xin chào ông chủ nhỏ, xin hỏi vì lý do gì mà ông bảo thầy Dương mua vé số, ông từ đâu biết được thầy Dương sẽ trúng giải nhất.”
Đối diện với hàng loạt câu hỏi của phóng viên, Lâm Phàm thản nhiên cười một cái, sao đó ra hiệu mọi người lui về phía sau, sau đó giơ ngón tay lên, chỉ sang một bên.
“Chính là dựa vào cái này…”
Các phóng viên ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy mấy chữ to tinh xảo kia, cả đám đều ngây người.
Bọn họ đột nhiên phát hiện, mấy chữ này vô cùng chói mắt.
“Thần toán Lâm đại sư.”
Trong bụng của các phóng viên, dường như lúc này đều đang thầm chửi thề ngàn vạn lần.
“Ông chủ nhỏ…”
"Xin gọi tôi là Lâm đại sư." Lâm Phàm lúc này đã hoàn toàn nhập vào nhân vật Thần Toán Lâm đại sư. Từ giờ trở đi, mình đã không còn là tiểu ca ca bánh kếp nữa, mà là Thần toán Lâm đại sư không gì không biết.
Các phóng viên lúc này cảm giác có một tin tức lớn vừa mới được lặng lẽ sinh ra.
Đặc biệt là trong nhóm phóng viên này, còn có phóng viên của Bộ Thông tin UC, bọn họ kích động đến mức cổ đỏ lên.
Tin tức lớn, quả thật là tin tức lớn, thậm chí ngay cả tiêu đề cũng đã nghĩ kỹ.
"Sốc! Thầy giáo ngoài bốn mươi tuổi vì để trúng giải nhất trong quả bóng hai màu mà xảy ra bí mật không thể nói với Lâm đại sư.
….
“Xin hỏi Lâm đại sư, anh lấy căn cứ gì để tính ra thầy giáo Dương sẽ trúng giải nhất?” Một phóng viên hỏi.
Lâm Phàm cười khẽ một tiếng: “Vị phóng viên này, hình như anh đã biết đáp án rồi, đây tất cả đều là dựa vào tính toán.”
Phóng viên này nghe nói như vậy, đều có chút mơ màng, nói thế thì có gì khác không nói?
"Xin hỏi Lâm đại sư, mọi người ai cũng biết thầy bói đầu đường toàn là gạt người, chẳng lẽ anh thật sự có năng lực quỷ thần khó lường gì sao?" Một phóng viên khác hỏi.
"Tôi là người thật sự có học thức, về phần những thầy bói đầu đường kia có phải gạt người hay không thì tôi không biết, nhưng ở chỗ tôi thì tôi có thể tính ra tất cả."
Làm người chính là phải tự tin như vậy, bá đạo như vậy.
Lâm Phàm bây giờ có một kỹ năng trong tay, giống như là có cả thiên hạ.
"Lâm đại sư, những lời này của ngài có phóng đại hay không, bây giờ là thời đại khoa học, không có quỷ thần mà nói, ngài không sợ dư luận sao?" Một phóng viên hỏi.
"Ha ha, không sợ! Nếu như ai không phục có thể đến chỗ tôi, hoặc là đưa cho tôi sinh thần bát tự, tôi có thể tính ra cả đời người đó."
Lâm Phàm lạnh nhạt cười, khí thế bá đạo, không hề để những thứ này ở trong lòng.
Nhiệm vụ lần này chính là trở thành Lâm đại sư mà người người kính ngưỡng. Lâm Phàm chỉ hận nếu không có người đến tìm mình gây phiền toái, tìm càng nhiều thì danh tiếng của hắn lại càng lớn.
Các phóng viên lúc này càng ngày càng có hứng thú, tin tức này thật kì lạ, đem nó cùng giải đặc biệt trong bóng hai màu hợp lại, nhất định có thể va chạm ra những tia lửa khác nhau.
Khi Lâm Phàm bị những phóng viên này vây quanh hỏi, một nơi nào đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Chỗ ở của Lâm Phàm thuê.
"Lão Trương, mới mua máy giặt à?"
Ở trước cửa nhà lão Trương, một người đi ngang qua nhìn lão Trương đang bận rộn, không khỏi cười nói.
"Đúng vậy, là con gái tôi mua trên mạng. Tôi đã nói là không cần mua, mà nó nhất định phải mua. Tôi cũng chẳng có cách nào khác, nếu đã mua rồi thì đành phải dùng vậy." Lão Trương cười nói, nhưng trong lòng lại tràn đầy tự hào.
Có thể vỗ ngực nói, đây là con gái tôi mua đó.
"Ông phải cẩn thận một chút, Lâm đại sư nói hôm nay ông có một kiếp nạn đấy." Người hàng xóm dần dần đi xa, hét to một tiếng rồi rời đi.
"Cái gì mà Lâm đại sư, mấy người lại nghe thằng quỷ Tiểu Phàm này nói lung tung rồi, tôi còn mỗi ngày một kiếp đây." Lão Trương xua tay, không thèm để lời nói của Lâm Phàm trong lòng.
Tên tiểu quỷ này mà được gọi là đại sư, vậy trên đời này cũng chẳng còn đại sư nữa rồi.
"Ôi chao, đau chết mất...."
Đúng lúc này, bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thấu trời của lão Trương.
Người dân xung quanh đang bận rộn lúc này đều nhanh chóng đi ra, tình cảm giữa bọn họ đều không tệ, vừa nghe được âm thanh này làm sao còn có thể do dự được.
“Lão Trương, ông làm sao vậy?”
“Lão Trương...?”
...