Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 96: Vậy anh nhanh lên đi (1)

Chương 96: Vậy anh nhanh lên đi (1)


"Cô ấy đến rồi."
Vương Minh Dương vẫy vẫy tay với người đang ở phía ngoài cửa.
“Oa, mỹ nữ kìa.”
Điền Thần Côn quay đầu lại, vừa nhìn thì bị đối phương hấp dẫn đắm chìm vào rồi. Đã vậy nước miếng cũng chảy ròng ròng, căn bản không thèm để ý hình tượng của mình.
Lâm Phàm rất coi thường vẻ mặt của Điền Thần Côn, nhưng khi hắn quay sang nhìn thì trong lòng hắn cũng hơi run lên, thật con mẹ nó đẹp quá.
Người này cao ít nhất khoảng 1,75 cm, hai chân thẳng tắp lại thon thả. Theo lời trên mạng nói thì với đôi chân này, ít nhất có thể chơi được mười năm.
Thân hình chữ S hoàn hảo ấy lại càng quyến rũ hơn, nhất là hai đỉnh núi tròn trịa đúng là vưu vật do tạo hóa ban tặng, cứ nảy nảy theo mỗi bước chân.
Nhưng nhìn qua có chút xanh xao, hình như chưa rành thế sự. Nếu trưởng thành hơn một chút, lại uốn tóc gợn sóng lớn, toát ra chút khí chất trưởng thành hơn nữa thì chỉ sợ không mấy thằng đàn ông nào có thể nắm chắc trong tay được.
“Vương tổng.”
Người đẹp đến, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong nhà hàng. Mặc dù những người đàn ông ở đây đều có nữ đồng hành đi cùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn để mắt đến người đẹp này
"Ừm, ngồi đi."
Vương Minh Dương gật gật đầu, sau đó nhìn thấy Lâm Phàm vẻ mặt như giả bộ bình tĩnh, trong lòng cũng thầm cười.
Trong lòng Ngô Hoán Nguyệt lúc này cũng hơi lo lắng, cô là sinh viên nghệ thuật, cô nghe các đàn chị trong trường nói rằng nếu muốn nổi tiếng hơn người thì phải có chỗ dựa hoặc có công ty tư bản chống lưng.
Cô không có chỗ dựa, nhưng theo lời của các đàn chị mà nói thì công ty của cô rất có năng lực. Chỉ cần cô nghĩ thông, dám hy sinh thì muốn có được chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí là chuyện không hề khó.
Sau đó, lại có một công ty điện ảnh đến trường tuyển người. Thấy cô có điều kiện hoàn hảo về mọi mặt nên đã chọn và ký kết hợp đồng.
Lần này, cái vị Vương tổng này thông báo với cô rằng có chuyện, cô phải tự ăn diện một phen để đến đó. Điều này khiến Ngô Hoán Nguyệt rất lo lắng, cô không biết điều gì đang chờ đợi mình?
Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt lén lút nhìn hai người ngồi một bên kia.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện với mình thật đáng khinh, hắn ta còn đang chảy nước dãi.
Người đàn ông bên cạnh cô thì còn rất trẻ, ngoại hình rất khá. Nhưng cặp mắt thỉnh thoảng cứ nhìn mình chằm chằm, cũng có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ hai người này là nhân vật lớn chăng?
Giám đốc Vương kêu cô tới đây là vì muốn quyết định vận mệnh tương lai sau này của cô sao?
Đối với loại hy sinh này, Ngô Hoán Nguyệt rất muốn kháng cự, trong lòng cùng rất đắn đo.
"Hoán Nguyệt, đây là bạn của tôi, Lâm Đại sư. Chính là người gần đây rất nổi tiếng trên Weibo, và đây là trợ lý của cậu ấy, Điền... Điền...."
Vương Minh Dương thực sự không biết Điền Thần Côn tên gì, hắn nhất thời có chút ấp úng.
"Thần côn." Lâm Phàm nói.
"Đúng, đúng, Điền Thần Côn." Vương Minh Dương nói.
Phụt!
Ngô Hoán Nguyệt không nhịn được phì cười, sau đó dường như cảm thấy mình đã làm sai điều gì, lập tức cúi đầu xin lỗi. Không ngờ người ngồi bên cạnh lại chính là Lâm đại sư gần đây rất nổi tiếng trên Weibo.
Điều này khiến Ngô Hoán Nguyệt hơi ngạc nhiên, cô và mấy người bạn của mình thỉnh thoảng trò chuyện cũng có nhắc về vị Lâm đại sư thần bí này, nhưng cô không ngờ hôm nay lại được gặp người thật.
“Cô gái, cô hơi căng thẳng à.” Lâm Phàm mở miệng nói.
"Đừng căng thẳng, chúng tôi đều rất hòa nhã."
Lâm Phàm không nói chuyện thì còn tốt, nhưng khi hắn vừa nói thì Ngô Hoán Nguyệt thậm chí còn căng thẳng hơn.
Vương Minh Dương mỉm cười: "Được rồi! Đừng có trêu chọc người ta nữa, người ta mới vừa tốt nghiệp đại học. Lần này tôi chỉ muốn cậu xem giúp tiền đồ của cô ấy là như thế nào.”
Trong lòng Ngô Hoán Nguyệt rất ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Vương tổng kêu cô ra đây, hóa ra là để đại sư giúp cô xem bói về con đường phát triển sau này.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Ngô Hoán Nguyệt, Ngô Hoán Nguyệt bị nhìn đến mức gò má của cô hơi ửng đỏ, xấu hổ khẽ cúi đầu.
“Ngẩng đầu lên, để tôi nhìn kỹ một chút.” Lâm Phàm nhàn nhạt nói.
Ngô Hoán Nguyệt ngẩng đầu lên và đối diện với Lâm Phàm, cảm giác này khiến cô cảm thấy kỳ lạ, cảm giác như thể cô đang bị theo dõi.
"Không ngờ còn là đồng hương, Trung Châu sinh mỹ nữ cũng không phải là lời nói dối." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
“A!”
Ngô Hoán Nguyệt khẽ nhếch miệng nhỏ, cô không ngờ tới đại sư liếc mắt một cái thì đã biết quê quán của cô ở nơi nào: “Đại sư, ngài cũng là người Trung Châu sao?”
“Ừm.” Lâm Phàm gật gật đầu.
“Đã xem kỹ rồi, Vương tổng, anh muốn lăng xê kiểu gì?”
Ngô Hoán Nguyệt đã hiểu những gì Đại sư Lâm trước mặt cô nói, rất có khả năng quyết định vận mệnh tương lai của cô. Mà nội dung nói tiếp theo có khả năng là bí mật, vì vậy cô muốn vào nhà vệ sinh một lúc để tạm thời tránh mặt đi.
"Cô cũng ngồi nghe đi." Vương Minh Dương nói, sau đó nói cho Lâm Phàm suy nghĩ của mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất