Nhân Tổ

Chương 312: Bản tính loài gấu

Trời xanh, mây trắng, gió hiu hiu. Tại một khoảng rừng cây cối đổ rạp, loang lổ vết than đen, có ngọn lửa còn đang cháy âm ỉ, mặt đất nứt ra như mạng nhện, có vài hố sâu, bên trong đất đá bị nung nóng chảy.

Một con gấu đang nằm ngửa giữa đống hoang tàn, nó gian nan mở ra đôi mắt sưng húp, cố chống tay ngồi dậy, nó nhìn quanh một vòng. Lúc này Hỏa Hỏa hiện ra.

“Ngươi có nhớ chuyện gì xảy ra?”

Tôn Kỳ gật đầu:

“Không nhớ quá rõ, nhưng đại khái đều do ta lúc cuồng bạo gây ra.”

“Nhớ thì tốt rồi, đỡ mất công ta phải giải thích dài dòng. Ngươi cũng phải nhớ ngươi nợ ra linh khí chưa trả.”

“Ta nhớ lúc đó, trước khi ngất đi ta nghe thấy giọng ngươi…” Tôn Kỳ gãi gãi đầu hồi tưởng lại: “Hình như lúc đó ngươi đang đánh ta…”

“Nhớ lầm rồi… nhớ lầm rồi… Ta lúc đó đâu có hiện thân, là do ngươi mất đi lý trí sinh ra ảo giác.” Hỏa Hỏa vội cách ngang nói, sau đó nó nhanh như sóc chui vào trong ấn ký.

Tôn Kỳ vẫn gãi đầu nghi hoặc, không biết chuyện vừa rồi là thật hay giả, nhưng khi sờ đến khuôn mặt, hắn cảm nhận rõ từng khối sưng u như bị ai đánh.

Hắn từ từ hồi tưởng lại mọi chuyện.

Lúc đó rơi vào cuồng bạo, hắn thực sự đã đánh mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng dã thụ, tấn công mọi vật trong tầm mắt, nhất là những vật chuyển động. Mỗi chiêu hắn đánh ra đều dùng hết sức như muốn liều mạng với đối thủ.

Bây giờ hắn kiểm tra lại thì thấy yêu hạch đã hết sạch yêu lực, hắn dự tính yêu lực đủ hai lần khởi động Cuồng Bạo, nhưng khi rơi vào trạng thái cuồng bạo thì hắn liên tiếp vận dụng các chủng tính khác, khiến yêu lực hao hụt cực nhanh. Hắn tin tưởng cho dù có nhiều hơn yêu lực thì hắn cũng dùng hết trong một lần, chỉ là thời gian kéo dài hơn.

Trạng thái cuồng bạo chỉ dừng lại khi bị giết hoặc hao hết yêu lực, nên yêu lực có bao nhiêu cũng không đủ dùng. Chủng tính Cuồng Bạo chính là một chủng tính tự sát, ngươi không chết thì ta chết. Điều đáng sợ nữa là ngươi sẽ đánh mất đi lý trí, Tôn Kỳ tự phụ bản thân hồn phách cường đại, ý chí kiên định nhưng không ngờ cũng bị dã tính điều khiển. Chủng tính Cuồng Bạo thật xứng với hai chữ cuồng bạo.

Sau này nếu không phải gặp được tình huống bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không dùng Cuồng Bạo.

Tôn Kỳ chống tay, khó khăn bò dậy. Hắn lúc này không chỉ hao hết yêu lực mà còn cơ bắp rã rời, xương cốt đau nhức, vòng bụng teo tóp, lớp mỡ dày hắn tích lũy được nay đã bay hết. Hắn lúc này gầy trơ xương, đúng chuẩn một con gấu đói.

Hắn lết đi kiếm ăn.

Đi được một quãng, hắn thấy trên một cành cây, hai con chim trống mái đang ríu rít bên nhau, tại giữa tổ chim có hai trái trứng. Hắn núp vào một bụi cây gần đó quan sát.

Hai con chim trống mái quấn quít một lúc bên nhau thì con chim trống bay đi tìm mồi, để lại con chim mái nằm ấp trứng. Tôn Kỳ từ từ bò ra khỏi bụi cây. Rắc! hắn đạp trúng vào một cành khô.

Con chim mái lập tức chú ý, nó đứng dựng lên, nhảy tới nhảy lui quanh tổ quan sát bốn phương tám hướng, thấy không có gì bất thường, nó nằm lại trong tổ nhưng nó vẫn nhỏng cổ lên tập trung quan sát cao độ.

Tôn Kỳ đứng nép vào thân cây, thở hổn hển, may nhờ có bộ lông màu giống vỏ cây cộng với thân hình xẹp lép dính sát thân cây mà con chim không phát hiện ra được.

Một lúc sau thấy ổn, hắn từ từ cúi thấp người bò tới gần cái cây có tổ chim, hắn cầm hai cành cây ngụy trang nhưng chỉ che được mặt hắn còn cái mông vẫn lồ lộ ra ngoài. Cái mông lúc lắc theo theo từng nhịp lết của hắn.

Lết… lết… lết… dừng! Từ trên cao nhìn xuống con chim chỉ thấy hai cái cây cắm trên một mô đất nổi, không có gì đáng nghi, nó lại quay đầu lên.

Lết… lết… lết… dừng! Con chim ngó xuống, rồi lại quay lên. Lết… dừng… dừng… lết… con chim ngó xuống ngó lên.

Sau một hồi lê lết, hắn cuối cùng cũng tới được cái cây có tổ chim, bây giờ chỉ cần đuổi con chim đi là hắn có thể thuận lợi lấy trứng chim. Hắn cầm một viên đá ném ra vào một tán cây. Con chim mái lập tức chú ý, nó nghiêng đầu hoài nghi quan sát, cuối cùng nó vẫn chọn ngồi im trong tổ.

Con gấu tắc lưỡi đáng tiếc, hắn lấy chân dúi dúi xuống đất cày ra một hố nhỏ, tay hắn móc lên một con giun đất quăng vào cành cây bên cạnh cành có tổ chim.

Con giun bò trên phiến lá lập tức gây chú ý cho con chim, nó nhảy ra lên thành tổ muốn bay tới chỗ con giun nhưng nhìn lại hai trái trứng khiến nó phân vân, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng nó ngồi lại trong tổ, không vì thức ăn mà rời trứng.

Con gấu tay đấm vào bàn tay tiếc nuối. Hắn vò đầu suy nghĩ tìm cách dụ con chim ra khỏi tổ nhưng vẫn không có cách nào khả thi. Trong lúc vẫn còn khổ sở nghĩ cách, đúng lúc này có một con chim cái bay tới đậu gần đó, nó mổ lấy con giun.

Con chim trong tổ đứng bật dậy, miệng kêu chíp chíp, giống như đang nói con giun kia là của ta. Con chim mới tới tất nhiên không phục, nó ríu rít cãi lại.

Hai con chim cãi nhau càng lúc càng to, người bên ngoài không biết còn tưởng hai con chim đang thi hót, con chim mái nhảy ra khỏi tổ, hai con chim bu vào cãi nhau.

Tôn Kỳ ngẩn ngơ, tay đập lên trán rồi vuốt xuống mặt, thật sự… thật sự… là không còn gì để nói, hắn thật không thể nào hiểu nổi giống mái, biết vậy hắn đã không tốn nhiều sức suy nghĩ như vậy.

Hắn từ từ trèo lên cây, tới gần tổ chim, tay hắn nhẹ nhàng thò vào trong móc ra hai trái trứng, nhưng tay hắn hình như còn sờ được vật gì đó.

Hắn đưa mắt vào nhìn, bên trong là một viên Minh Linh Quả, không thể tưởng được!

Minh Linh Quả có thể giúp cho dã thú mở ra linh trí trở thành Yêu thú, bản năng dã thú vô cùng ham muốn những loại thảo dược loại này, nhưng hai con chim này vì sao lại để Minh Linh Quả ở đây mà không ăn?

Chẳng lẽ là muốn để lại cho chim con. Nếu vậy thì bản năng cha mẹ còn mạnh hơn cả bản năng ham muốn, điều này khiến cho hắn phải rửa mắt nhìn lại dã thú và Yêu thú.

Nhưng phục thì phục, Minh Linh Quả hắn vẫn phải lấy đi. Hắn ôm cả trứng lẫn quả trong tay, sau đó trượt xuống cây, cắm đầu chạy một mạch về ổ.

Đang chạy thì hắn nghe được tiếng ríu rít sau lưng, hẳn là con chim đã phát hiện ra trứng bị mất, rối rít đi kiếm.

Hắn vừa cười vừa chạy giống như đã làm một việc rất giỏi, nhưng chợt hắn khựng lại bước chân. Mặt ngớ ra như con lừa, hắn rõ ràng đã là Yêu thú vì sao lại còn sợ hai con chim nhỏ, rõ ràng có thể đường đường chính chính lấy trứng việc gì phải lén lút.

Chẳng lẽ là bản tính trộm cắp vặt của Địa Hùng tộc, vậy thì hắn đóng vai Địa Hùng Vương cũng quá đạt đi.

Hắn ném cả hai trứng và trái cây vào bụng. Hắn quẹo đường đi ra phía bờ suối.

Bờ suối hôm nay có vẻ đông vui nhộn nhịp, có năm con gấu đang ở suối bắt cá trong đó có con gấu hắn đã gặp lúc trước. Con gấu kia liếc hắn hậm hừ, nhưng cũng không tiến lên tấn công.

Hắn chọn một tảng đá đứng chờ con mồi. Hắn mở ra thần thức thì hơi ngạc nhiên vì dưới suối có rất nhiều cá Hồi Đỏ, lục lại trong trí nhớ của Địa Hùng Vương, thì ra đây là khoảng thời gian cá Hồi Đỏ ngược dòng từ biển về sông suối hồ để đẻ trứng.

Mỗi năm vào cuối hè đầu thu là mùa di cư của cá Hồi Đỏ, đây cũng là bàn tiệc thịnh soạn cho mấy loài săn mồi như gấu, chim ưng, kềnh kềnh... Cá Hồi Đỏ mặc dù chỉ là dã ngư nhưng giá trị dinh dưỡng cao, thịt thơm ngon, rất được các loài ưa thích.

Cá Hồi Đỏ rất nhiều, nhuộm màu đỏ cả lòng suối, không cần tốn nhiều công sức bắt, Tôn Kỳ chỉ cần khua tay là đã bắt được cá, răng hắn cắm phập vào bụng cá, những hạt châu nhỏ màu hồng phun ra, đây chính là trứng cá Hồi Đỏ, giá trị còn hơn cả thịt cá.

Đây là dịp vỗ béo gấu tốt nhất trong năm, chỉ vài ngày qua đi, Tôn Kỳ đã lấy lại được vòng eo của mình. Tiếp qua mấy ngày sau đó hắn đều tại con suối này bắt cá.

Khoảng mười ngày sau đó, mùa cá kết thúc, Tôn Kỳ ôm cái bụng ục ịch trở lại gốc cây. Hắn nằm ngủ bắt đầu tiêu hóa.

Trong không gian vô ngần, huyết mạch của hắn nhanh chóng cắt nuốt các huyết mạch khác, thật ra cũng không có nhiều, mỗi con cá chỉ có một hai điểm sáng huyết mạch, hai trái trứng thậm chí chẳng có gì.

Khi cắn nuốt xong huyết mạch thì lục quang từ trên rủ xuống, đây chính là dược lực của Minh Linh Quả. Huyết mạch của hắn cuốn lấy lục quang nhưng mà hấp thu khá chậm chạp, chậm hơn rất nhiều so với bạch thố hấp thụ Minh Linh Quả.

Tôn Kỳ có đôi chút ngạc nhiên, chẳng lẽ nói Yêu thú ăn thịt dễ hấp thu huyết mạch, khó hấp thu thảo dược, còn Yêu thú ăn cỏ thì ngược lại. Nếu thật sự như vậy thì quả là một sự cân bằng tuyệt diệu.

Khi huyết mạch hấp thu xong, các hình ảnh chủng tính lại hiện lên, nhưng đáng tiếc quá mờ nhạt, không đủ huyết mạch chi lực để thắp sáng một chủng tính. Tôn Kỳ cũng đành thôi.

Tại ngoại giới, Tôn Kỳ từ từ mở mắt, hắn kiểm tra lại cơ thể một lần: yêu lực sung túc, mỡ trào lên tận cổ.

Tôn Kỳ ngồi xuống tĩnh tọa bắt chước tư thế ngồi khi hắn còn là con người. Hắn hít sâu vài hơi, bắt đầu vận chuyển yêu khí. Yêu hạch của Địa Hùng Vương nằm tại chính giữa ngực gần bên trái tim, yêu khí được rút ra từ yêu hạch chảy xuống đan điền.

Tôn Kỳ từ lâu đã phát hiện sự tương đồng trong cấu tạo thân thể, huyệt đạo kinh mạch giữa các loài. Nên lần này hắn định thí nghiệm chuyển hóa yêu khí thành linh khí bằng cách làm tương tự khi ở Ma giới.

Trước đó để có thể chuyển hóa linh khí hắn cần mở ra các huyệt đạo, kinh mạch tạo thành một nhà máy chuyển hóa năng lượng. Nhưng mà bây giờ ở trong xác gấu, hắn không thể mở ra toàn bộ các huyệt đạo và kinh mạch, như vậy quá tốn công sức và thời gian. Hắn chỉ chọn mở ra các đại huyệt quan trọng.

Huyệt đầu tiên hắn chọn mở là Đan Điền, trước đây đi theo hệ thống tu luyện của Ma tộc thì phải mở Thiên Linh trước, nhưng qua thời gian nghiền ngẫm suy nghĩ, hắn cảm thấy mở Đan Điền trước vẫn tốt hơn.

Lần này hắn không chỉ thí nghiệm chuyển hóa yêu khí thành linh khí, mà còn thử mở Đan Điền trước Thiên Linh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất