Chương 127: Sạch sẽ đến khác thường (1)
"Tốt."
Thẩm Trường Thanh nhìn Vu Tam đem đồ đặt ở trên mặt bàn, sau đó lại cung kính lui ra, một lần nữa đóng lại cửa phòng.
Ấm nước nóng còn bốc khói.
Trên bàn cũng có một vài lá trà, hắn thẳng thắn pha một ấm trà cho mình.
Một mùi trà không tính quá nồng bay ra, Thẩm Trường Thanh hơi nhấp một ngụm.
Nước trà vào bụng.
Hắn lập tức sử dụng chân khí tiêu hóa, yên lặng cảm nhận một phen.
Không có độc!
Sau khi xác nhận một phen, Thẩm Trường Thanh mới xem như là yên tâm lớn mật uống, đồng thời trong đầu đã nhớ lại một vài việc.
"Cùng là Thiên Sát Vệ, Thiên Sát Vệ của Tấn Thành không thể nghi ngờ là tốt hơn so với thành Lâm An không ít, danh tiếng của Thiên Nhất Lâu tuy lớn, nhưng thời gian tồn tại không ngắn, cái gọi là chổ nguy hiểm nhất thường thường chính là nơi an toàn nhất.
Thiên Sát Vệ chọn nơi này làm cứ điểm, đến nay có thể sừng sững không ngã, tin tưởng thủ đoạn cũng có không ít.
Hơn nữa... Thiên Nhất Lâu chưa chắc chính là cứ điểm duy nhất của Thiên Sát Vệ tại Tấn Thành."
Không có so sánh, sẽ không có tổn thương.
Đều là Thiên Sát Vệ, chênh lệch của thành Lâm An cùng Tấn Thành không phải lớn bình thường.
Bất quá cũng bình thường.
Tấn Thành ở phủ Đại Hoang, tuy rằng vị trí địa lý không tính là hoang vực, nhưng cũng cực kỳ gần hoang vực, chuyện yêu tà xâm hại luôn xảy ra, có khác biệt rất lớn với thành Lâm An ở phủ Quảng Nguyên.
Có thể nói.
Thiên Sát Vệ của Tấn Thành, nếu như không đủ thủ đoạn, đã sớm bị yêu tà tiêu diệt không biết bao nhiêu lần.
Quan trọng hơn là...
Ngoại trừ yêu tà, phủ Đại Hoang ở gần biên giới của Đại Tần, vị trí của Tấn Thành bây giờ, cũng có chút xấu hổ.
Bởi vì gần biên giới, phủ Đại Hoang thường xuyên sẽ có Man tộc xông vào, binh tai hầu như là mỗi năm đều có.
Mấy tin tức này.
Thẩm Trường Thanh cũng là trước khi rời khỏi Trấn Ma ti, tranh thủ bổ túc lại một phen.
Đối với thứ là Man tộc.
Hắn thật ra có một chút hiểu biết, đơn giản là một vài man di chưa được khai hóa mà thôi.
Nhưng muốn nói có gặp qua Man tộc hay không, Thẩm Trường Thanh cũng chỉ có thể lắc đầu.
Dù sao trước kia hắn vẫn đều ở trung tâm Đại Tần, Man tộc và Đại Tần không đội trời chung, cho nên không có Man tộc làm mậu dịch vãng lai với Đại Tần, cũng càng không tồn tại hiện tượng Man tộc xuất hiện tại trung tâm Đại Tần.
Cứ như vậy.
Nếu như Man tộc xuất hiện tại trung tâm Đại Tần, như vậy thế cục liền có thể nghĩ.
Ở trong phòng một chút, Thẩm Trường Thanh đi xuống lầu, sau đó đi ra bên ngoài.
Hắn lần đầu tiên đi tới phủ Đại Hoang.
Lúc vừa tới, liền đi theo bước chân của mấy người Hứa Nghĩa, đi tới quán rượu bên kia, yên lặng quan sát động tĩnh của bọn họ.
Đợi sau khi gặp được, Thẩm Trường Thanh liền đi tới Thiên Nhất Lâu, tiếp xúc với Thiên Sát Vệ.
Giống như Vu Tam nói.
Bản thân lần đầu tiên đi tới Tấn Thành, đối với phong thổ nơi này hoàn toàn khác biệt với thủ đô, hắn cũng có tò mò rất lớn.
Chấp hành nhiệm vụ thì chấp hành nhiệm vụ, nhưng hưởng thụ cần thiết, cũng là không thể thiếu.
Nếu như ngay cả niềm vui cũng không có, như vậy ý nghĩa chém giết yêu tà ở đâu.
"Chém giết yêu tà, đơn giản là vì ngày sau có thể có một nơi sống yên ổn, hưởng thụ những ngày yêu thích, nếu như sau khi chém giết yêu tà vẫn là nước sôi lửa bỏng như trước, vậy không có ý nghĩa gì."
Đi ở trên đường, Thẩm Trường Thanh nhìn phong cảnh xung quanh, trong lòng thầm nghĩ.
Tấn Thành rất lớn.
Chí ít lớn hơn rất nhiều so với thành Lâm An.
Tốn hao một hai canh giờ, cuối cùng hắn dừng chân lại.
Phía trước có không ít người dừng chân vây xem, Thẩm Trường Thanh đi chen vào, vừa lúc nhìn thấy có không ít cô gái mặc quần áo bại lộ, trên mặt bôi đầy son phấn, vung lên khăn tay màu sắc rực rỡ, đang mời chào khách đến.
"Khách quan, đến đây chơi một chút đi."
"Bên trong Vạn Hoa Lâu cái gì cũng có, không bằng tiến vào thư giản một chút."
Có một cô gái cười rất thản nhiên, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh một người nam, thuần thục kéo cánh tay của đối phương, làm ra thần thái vô cùng thân thiết.
Người nam kia nhất thời có chút đỏ mặt tới mang tai, muốn từ chối, nhưng ôn hương mềm mại lại khiến hắn ta có chút luyến tiếc, cuối cùng dưới sự ỡm ờ, cùng với cô gái đi vào bên trong Vạn Hoa Lâu.
Nhìn cô gái mời chào khách đến, Thẩm Trường Thanh có chút không biết nói gì.
Hắn còn tưởng rằng có cái gì đẹp, có thể dẫn tới nhiều người vây xem như vậy, không ngờ là một đám lão sắc phôi.
Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này.
Thẩm Trường Thanh đối với những cái này, đều không có hứng thú lớn.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xoay người rời đi, một cô gái nhìn thấy như vậy hai mắt liền tỏ sáng, sau đó trực tiếp đi đến đây, ôm lấy cánh tay của Thẩm Trường Thanh, xúc cảm mềm mại ấm áp kéo tới.
"Công tử, chàng đừng đi!"
Vậy trong nháy mắt.
Thẩm Trường Thanh vốn muốn rút tay rời đi, thế nhưng một dao động như có như không, khiến hắn từ bỏ dự định trong lòng.
Xoay người lại nhìn về phía cô gái trước mắt.
Cùng với những người khác ôm khách chào mời, không có gì khác biệt.
Thế nhưng lúc ở gần, mùi son phấn vốn đã nồng nặc, trở nên càng thêm nồng nặc.
Bất quá.
Mùi son phấn tuy rằng nồng nặc, nhưng không gay mũi.
Thấy Thẩm Trường Thanh không có chống cự, cô gái nhất thời thuận nước đẩy thuyền, lôi kéo hắn hướng về Vạn Hoa Lâu.
Vừa đi, cô gái vừa cười nói thản nhiên.
"Tiểu nữ tử tên là Thanh Nhi, xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?"
"Ta họ thẩm."
"Thì ra là Thẩm công tử, nếu như tiểu nữ tử không có nhìn lầm, Thẩm công tử là lần đầu tiên đến Tấn Thành."
"Không sai."
Thẩm Trường Thanh cười nhạt, đáp lại.
Hai người nói chuyện, đã đi vào bên trong Vạn Hoa Lâu.
Hoàn toàn khác biệt cùng với cảnh tượng bên ngoài, trong Vạn Hoa Lâu treo đầy đèn lồng đỏ, khắp nơi có thể thấy được cô gái mặc quần áo bại lộ, dây dưa với vài người khách, cũng có một vài người gọi mấy cô gái tiếp khách vào, tiếng cười đùa rất vui vẻ.
Có lẽ là do nữ quá nhiều, cho nên mùi son phấn nồng nặc, tràn ngập ở trong không khí, làm cho người ta không tự giác mà chìm đắm ở bên trong.
Thẩm Trường Thanh quan sát một chút, đã bị Thanh Nhi lôi kéo tới một bàn trống ngồi xuống.
"Thẩm công tử chàng ngồi đi!"
Thanh Nhi mềm giọng nỉ non, lúc nói hơi thở vang lên bên tai, khiến Thẩm Trường Thanh cảm giác có chút ngứa, theo bản năng tránh né một chút.
Thấy cảnh này.
Nàng ấy lại cười hiểu ý, trái lại ngồi gần hơn một chút.
"Không biết Thẩm công tử, đến từ địa phương nào?"
"Phủ Quảng Nguyên."
Thẩm Trường Thanh cười, lần này trái lại không có né tránh, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, dưới ngọn đèn chiếu rọi, khuôn mặt vốn tinh xảo càng hiện ra vài phần quyến rũ.