Chương 152: Hắc Hổ Quân
Nghe vậy.
Trọng Trì cùng Niếp Tự hai người, đều đem ánh mắt nhìn về phía đại quân.
Thân mặc giáp đen!
Lưng mang kiếm đen!
Tay cầm trường kích màu đen!
Hai ngàn người mang mũ sắt màu đen cùng với mặt nạ bảo hộ, chỉ có một đôi mắt lạnh giá lộ ra, dường như là dã lang đói bụng trong đêm, làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
"Hắc Hổ Quân không hổ là một trong các quân đội mạnh mẽ của Đại Tần, thực lực dưới trướng quả thực mạnh mẽ!"
Đối với chuyện này, Trọng Trì cũng không khỏi xúc động một phen.
Hắc Hổ Quân trước mắt, nếu như chỉ là một người ra tay, có thể sánh ngang với võ giả Đoán Thể cảnh.
Nhưng nếu như là hai ngàn người đồng thời ra tay, vậy coi như là võ giả Tiên Thiên, cũng có khả năng bị giết chết trực tiếp.
Bởi vì...
Hắc Hổ Quân quá mạnh mẽ!
Thân là người của Thiên Sát Vệ, ông ta cũng có rất nhiều kiến thức đối với thực lực của Hắc Hổ Quân.
Ngày xưa Man tộc xâm lược phủ Đại Hoang, có Hắc Hổ Quân làm chủ lực ngăn cản.
Những năm gần đây.
Phủ Đại Hoang có thể sừng sững không ngã dưới sự tấn công của Man tộc, Hắc Hổ Quân chiếm công lao rất lớn.
Sau khi xúc động một phen.
Trọng Trì lại nói: "Nhiều năm trước Man tộc xâm lấn phủ Đại Hoang, nghe nói có một vị Tông Sư, bị người suất lĩnh năm ngàn Hắc Hổ Quân vây giết, một vị Tông Sư đặt trong chốn giang hồ cũng xem như là cường giả đứng đầu.
Nhưng ở trước mặt Hắc Hổ Quân, vẫn chỉ có thể ngã xuống..."
Đạt được khen ngợi.
Trên mặt của Sở Định cũng xuất hiện nụ cười.
Niếp Tự gật đầu: "Có hai ngàn Hắc Hổ Quân vào thành, tin tưởng yêu tà bên trong thành không phải là vấn đề lớn, hơn nữa Thẩm đại nhân của Trấn Ma ti cũng có mặt, đủ để tạm thời ổn định cục diện!"
"Nghe nói vị Thẩm đại nhân kia, bây giờ tuy rằng chỉ là Trừ Ma sứ cấp Hoàng, nhưng thực lực cũng rất mạnh, không biết có phải là sự thật hay không."
Sắc mặt của Sở Định biểu lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Ông ta không chỉ là một lần nghe được tên của Thẩm Trường Thanh từ trong miệng Trọng Trì cùng Niếp Tự hai người.
Tuy rằng thân phận và địa vị của hai người không cao, nhưng tốt xấu ở trong Tấn Thành cũng xem như nhân vật đứng đầu.
Có thể được hai người như vậy tán thưởng.
Nói thật.
Sở Định cũng rất tò mò đối với người này.
Trọng Trì mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ mà nói một câu.
"Thực lực của Thẩm đại nhân, đích thật là rất mạnh."
...
Đêm tối.
Trong Tấn Thành rơi vào trong sự yên tĩnh quỷ dị.
Có lẽ là bởi vì cấm đi lại ban đêm của, hoặc cũng có thể là nguyên nhân khác.
Cửa thành mở ra.
Trọng Trì đã sớm lặng yên rời đi, chỉ có Niếp Tự dẫn đầu, mang theo hai ngàn Hắc Hổ Quân vào thành.
"Niếp đại nhân, chúng ta hiện tại nên đi nơi nào?"
Văn Sách mặc một thân giáp sắt, chắp tay hỏi.
Hắn là Thiên phu trưởng, cũng là người có chức vị cao nhất hiện nay trong hai ngàn Hắc Hổ Quân này.
Bởi vì Sở Định cần tọa trấn đại doanh, không có mệnh lệnh là không thể di chuyển, cho nên hai ngàn Hắc Hổ Quân vào thành, người chỉ huy chân chính là Văn Sách.
Nghe được câu hỏi.
Niếp Tự trầm giọng nói: "Vạn Hoa Lâu là cứ điểm của Vĩnh Sinh Minh, trước kia người của Trấn Ma ti giao chiến với yêu tà ở nơi ấy, bản quan cho rằng Hắc Hổ Quân tốt nhất nên đi đến đó một chuyến, nhìn xem còn có yêu tà khác hay không.
Mặt khác nghe nói nơi đó có không ít thi thể của thi khôi lưu lại, cũng cần người xử lý một chút.
Nha dịch của nha môn đều là người thường, xử lý thi khôi chỉ sợ có chút bất tiện, cho nên cần các vị ra tay hỗ trợ một phen."
"Không có vấn đề."
Văn Sách gật đầu.
Hắc Hổ Quân lần này vào thành, vốn chính là vì đối phó yêu tà, ổn định trật tự trong thành.
Xử lý thi thể của thi khôi, coi như là thuận tay làm.
Rất nhanh.
Niếp Tự cùng Văn Sách, mang theo hai ngàn Hắc Hổ Quân, chạy tới địa điểm của Vạn Hoa Lâu.
Vạn Hoa Lâu trước kia, lúc này đã trở nên đổ nát không chịu nổi, dường như là bị bỏ hoang rất nhiều năm, bên ngoài tràn đầy thi thể hư thối, máu đen rơi trên mặt đất, làm cho mặt đất bị ăn mòn trở nên gồ ghề.
Mùi vị tanh tưởi khó ngửi, từ đó phát ra.
Thấy thi thể trên mặt đất, Niếp Tự không có thay đổi thần sắc, thế nhưng mùi tanh tưởi, khiến ông nhịn không được màche mũi.
Thần sắc của Văn Sách vẫn rất bình tĩnh, hạ lệnh với một người bên cạnh.
"Ngươi dẫn theo một ngàn Hắc Hổ Quân, phong tỏa cả con phố này, chú ý bất luận tình huống đột nhiên xảy ra."
"Ty chức nhận lệnh!"
Người nọ ôm quyền nhận lệnh, rồi dẫn dắt một ngàn Hắc Hổ Quân, bắt đầu tiến hành phong tỏa cả con phố.
Ngay sau đó.
Văn Sách lại nhìn về phía một người khác.
"Ngươi dẫn người đem những thi thể kia tập trung lại một chỗ, cẩn thận một chút, máu của thi khôi có tính ăn mòn cực lớn đối với người bình thường, đừng để máu nhiễm vào da."
"Ty chức nhận lệnh!"
Người kia cũng ôm quyền, sau đó liền mang theo hơn mười Hắc Hổ Quân, đi vận chuyển thi thể.
Sau đó.
Văn Sách quay sang nói với một người Bách phu trưởng cuối cùng: "Ngươi dẫn người, đi điều tra tình huống xung quanh."
"Ty chức nhận lệnh!"
"Cẩn thận một chút..."
Văn Sách căn dặn một câu.
Ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, cả con phố của Vạn Hoa Lâu gần như tối đen, chỉ có Hắc Hổ Quân cầm cây đuốc trong tay, mới xua đi một phần u ám.
Nhìn những nhà dân xung quanh, đều tắt đèn u tắt không có ngoại lệ.
Hành quân nhiều năm.
Văn Sách đối với tình huống như vậy, cũng không có khả năng xem thường.
Chỉ cần không phải kẻ ngu, đều có thể rõ ràng trong này khẳng định là có vấn đề.
Căn dặn xong xuôi.
Văn Sách nhìn về phía Niếp Tự: "Niếp đại nhân đối với cách làm của ta, có ý kiến gì hay không?"
"Bản quan không có ý kiến gì, Văn tướng quân không hổ là người của Hắc Hổ Quân, làm việc quả nhiên đủ cẩn thận."
Niếp Tự lắc đầu.
Từ đầu tới đuôi, ông ta cũng không nghĩ tới, bản thân mình có thể ra lệnh cho Hắc Hổ Quân làm việc.
Quan văn cùng quan võ trong Đại Tần tuy rằng không nói là hoàn toàn căng thẳng với nhau, nhưng giữa hai bên cũng rất ít nhúng tay vào việc của nhau.
Huống hồ cách làm của Văn Sách, theo Niếp Tự xem ra cũng không có vấn đề gì.
Không chỉ nói Hắc Hổ Quân.
Coi như là bản thân ông, cũng rõ ràng con phố này có khác thường.
"Chỉ hy vọng không nên chết quá nhiều người mới tốt!"
Trong lòng Niếp Tự yên lặng cầu khẩn một chút.
Nếu như Tấn Thành để chết quá nhiều bách tính, ông cũng sẽ có phiền toái rất lớn.
"Niếp đại nhân, ông và ta đi vào Vạn Hoa Lâu nhìn một chút đi!"
Văn Sách nhìn Vạn Hoa Lâu đổ nát trước mặt, nói dứt lời liền bước đi vào.