Chương 208: Tiêu hao (2)
"Có qua có lại, ngươi cũng thử lĩnh giáo một chút tiễn pháp của bản tướng quân!"
Vù! !
Chín mũi tên bắn ra, hợp thành một tiễn trận mạnh mẽ, tên đi với thế phá không, khiến sắc mặt của Mại Nhĩ Ba cũng khẽ biến.
Lực lượng như vậy.
Chỉ dựa vào Tiên Thiên cương khí, là không có cách nào ngăn cản.
Bất quá gã cũng không sợ.
Chỉ thấy Mại Nhĩ Ba đạp không mà đến, một quyền đấm ra, quyền cương chấn rung không khí, chín mũi tên bị rung động kịch liệt, giây tiếp theo toàn bộ bị lực lượng mạnh mẽ nghiền ép thành bột mịn.
Ngay sau đó.
Một luồng ý niệm cường đại quét ngang ra từ trên người của gã.
Giây phút ấy.
Thân thể của Sở Định như bị sét đánh, đầu đau như nứt ra, sắc mặt thay đổi trở nên dữ tợn.
Cường giả Tông Sư!
Tấn công tinh thần!
Đó là một loại lực lượng hoàn toàn vượt trên chân khí, có thể trực tiếp tác động vào linh hồn của một người.
Bị tấn công như vậy, Sở Định há mồm phun ra một ngụm máu tươi, tạm thời mất đi năng lực chiến đấu.
Đúng lúc này.
Lại có tiếng xé gió vang ra.
Chỉ thấy vài chiếc xe nỏ nhắm ngay Mại Nhĩ Ba, phóng ra cùng một thời điểm.
Tên nỏ khổng lồ phá không, khí thế không nhỏ.
Thấy cảnh này.
Sắc mặt của Mại Nhĩ Ba trở nên âm trầm, muốn lăng không né tranh cũng không dễ dàng như vậy, chỉ có thể đấm ra một quyền, đánh rớt một mũi tên nỏ, đồng thời cương khí hộ thể bạo phát, ngăn cản vài mũi tên nỏ khác.
Ầm......
Hai bên va chạm.
Cương khí nhất thời vỡ nát.
Tên nỏ trực tiếp bắn trúng vào người của Mại Nhĩ Ba, khiến cho gã từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Nhìn Mại Nhĩ Ba rơi xuống đất.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn xuống đất.
Đã chết rồi sao?
Xe nỏ có thể bắn chết Đại Lực Viên, lực lượng mạnh mẽ đáng sợ, coi như là võ giả Tiên Thiên trúng tên chính diện, đều sẽ bị gãy xương.
Mại Nhĩ Ba tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không nhất định có thể ngăn cản được xe nỏ tấn công.
Nhưng mà......
Mại Nhĩ Ba vừa rơi xuống đất, lập tức lăng không xoay người, một lần nữa nhảy lên trên lưng thú khổng lồ.
Áo giáp trên người vỡ nát một chút, trừ cái này ra, cũng không có vết thương khác tồn tại.
Nhìn đến nơi đây.
Không ít người trên tường thành, đều hít vào một hơi lạnh.
Thật mạnh!
Bị xe nỏ bắn trúng, vậy mà chỉ là vỡ nát một chút áo giáp, ngay cả vết thương cũng không có.
Thực lực như vậy.
Hoàn toàn không phải bọn họ có thể chống lại.
May mà chính là, đối phương không có giết lên trên tường thành, nếu không thì, đây tuyệt đối là ác mộng của bọn họ.
"Chết tiệt!"
Trên lưng con thú khổng lồ, sắc mặt của Mại Nhĩ Ba âm trầm như nước, ngực mơ hồ làm đau.
Gã vốn có lòng tin ra tay, muốn leo lên tường thành, giết ra một con đường cho đại quân của Man tộc.
Lại không nghĩ rằng.
Tường thành còn chưa đi tới, đã bị đối phương trực tiếp bắn xuống.
Nếu không phải bản thân mình chính là Tông Sư, lại có Tiên Thiên cương khí ngăn cản một chút, bây giờ đã ngã xuống ở dưới xe nỏ.
Ngực đau đớn.
Đã khiến Mại Nhĩ Ba phẫn nộ, đồng thời cũng khiến gã nổi lên một vài kiêng kỵ.
Tông Sư tuy rằng rất mạnh, nhưng không có nghĩa là có thể không kiêng nể gì cả.
Trong chiến trường.
Tông Sư ngã xuống, số lượng cũng không ít.
Chỉ là quân lính canh gác trước mắt của Tấn Thành không nhiều lắm, Mại Nhĩ Ba mới dám một mình xông lên, đổi lại là thành trì khác, canh giữ chặt chẽ hơn, gã sẽ không dám xằng bậy.
Nhưng mà.
Bị Hắc Hổ Quân đánh xuống, Mại Nhĩ Ba cũng không có ý ra tay nữa.
Lúc này mưa tên bay tới ở phía trước.
Lại có xe nỏ uy hiếp ở phía sau.
Thật muốn ra tay, nói không chừng cũng sẽ khiến bản thân mình té ngã.
Cho nên.
Mại Nhĩ Ba lựa chọn lui bước.
So sánh với việc dùng tốc độ nhanh nhất công phá Tấn Thành, gã vẫn muốn lựa chọn phương thức ổn thỏa hơn.
Dù sao hiện tại Hắc Hổ Quân tuy rằng chống lại rất là kịch liệt, nhưng nhân số của đối phương là nhược điểm trí mệnh.
So tiêu hao.
Tuyệt đối so không nổi với Man tộc.
Mại Nhĩ Ba một lần nữa trở về trong trận doanh của mình, không có khiến Man tộc dừng tấn công lại.
Thấy gã rút lui.
Mọi người trên tường thành, mặc dù có chút tiếc nuối không thể giết chết đối phương, nhưng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tông Sư!"
Thang Hồng nghĩ đến một màn đạp không mà đi của đối phương vừa rồi, vẻ kinh hãi trong mắt không có hoàn toàn tan biến.
Thiếu chút nữa!
Chỉ thiếu chút nữa, đối phương da xông lên!
Với thực lực lộ ra của đối phương, thật sự xông lên tường thành, mình trăm phần trăm là một con đường chết.
......
Phía xa có tia sáng bình minh ló dạng.
Bầu không khí sáng sớm không làm cho người ta cảm thấy tươi mát, trái lại có mùi máu tươi nồng nặc đến mức làm cho người ta buồn nôn truyền đến.
Trải qua một đêm.
Thế tấn công của Man tộc không có dừng lại.
Phía dưới Tấn Thành, đã ngã xuống vô số thi thể, tường thành màu xanh bây giờ cũng bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.
Hắc Hổ Quân trên tường thành của, cũng đã thay phiên liên tục, bằng không bọn họ đã sớm sức cùng lực kiệt mà chết.
"Man tộc thật sự là khó chơi!"
Một thương chém giết một quân lính Man tộc vừa bò lên trên, Sở Định thầm thở dài.
Chiến đấu cả một đêm, cũng khiến ông cảm giác được một chút mệt mỏi.
Man tộc tử thương rất nhiều, Hắc Hổ Quân tuy rằng chiếm ưu thế tường thành, thương vong tương đối ít hơn, nhưng so sánh với số lượng quân lực khổng lồ của Man tộc, cũng dần dần lâm vào yếu thế.
"Vù vù! !"
Văn Sách thở hổn hển từng ngụm, từ đêm qua đến bây giờ, hắn đều không nhớ rõ bản thân mình rốt cuộc chém giết bao nhiêu Man tộc, trên người cũng có vải bố quấn quanh để cầm máu.
Đó là thương tích do mũi tên bắn trúng trong quá trình chiến đấu.
"Nếu như Man tộc không dừng, chúng ta chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu!"
"Không chống đỡ được cũng phải chống đỡ, chúng ta tổn thất lớn, tổn thất của Man tộc cũng lớn, bây giờ công thành một đêm không thành, khí thế của Man tộc đã suy yếu một chút, nếu còn muốn tiếp tục, phỏng chừng phải tạm thời nghỉ ngơi."
Trên mặt nhuộm máu của Sở Định, hiện ra thần sắc tỉnh táo.
Ông cũng nhìn ra được.
Thế công thành của Man tộc, đã hoàn toàn không giống với ngay từ đầu,.
Một đêm ác chiến.
Khiến đối phương cũng tổn thất nghiêm trọng.
Nhìn về phương xa, Hắc Hổ Quân vẫn đang ra sức chém giết, cố gắng chém giết mỗi một quân lính Man tộc xông lên tường thành.
Sau đó.
Cũng có Hắc Hổ Quân thu thập tên của Man tộc bắn trên tường thành, dùng để bổ sung tiêu hao.
Lại là một canh giờ trôi qua.
Tư tế của Man tộc nhìn Tấn Thành nhuộm máu, sắc mặt bình tĩnh.