Chương 209: Thương vong nặng nề (1)
"Mại Nhĩ Ba đại nhân, tộc của ta công thành một đêm, bây giờ mỗi người đều tiêu hao không ít, ta đề nghị tạm thời nghỉ ngơi một chút, đợi sau khi nghỉ ngơi hoàn tất lại triển khai công thành.
Nếu như công thành với trạng thái hiện tại, tính là đánh xong Tấn Thành, chúng ta cũng sẽ có tổn thất không nhẹ!"
Nghe vậy.
Mại Nhĩ Ba không có đáp lời, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hắc Hổ Quân trên tường thành.
Gã cũng không nghĩ tới.
Hắc Hổ Quân của Tấn Thành, vậy mà ngoan cường đến trình độ như vậy.
Ác chiến cả một đêm, lại không có một chút dấu hiệu tan vỡ.
Nếu không rõ ràng trong thành chỉ có một vạn hai ngàn quân lính, Mại Nhĩ Ba đều thiếu chút nữa cho rằng, bên trong thành có mấy vạn Hắc Hổ Quân.
Nếu như ác chiến kéo dài.
Đích thật là có xác suất lớn có thể công phá Tấn Thành.
Nhưng đúng như lời tư tế nói, làm như vậy, Man tộc sẽ tổn thất rất lớn.
Vì một Tấn Thành, tổn thất nhiều Man tộc rõ ràng là chuyện không đáng.
Nhất thời.
Mại Nhĩ Ba liền làm ra quyết định.
"Lui binh!"
Ô! !
Kèn lệnh thổi lên, Man tộc bỏ lại không ít thi thể, rút đi dường như thủy triều.
Thấy một màn như vậy.
Không ít người đều như không chịu nổi mệt mỏi, ngã ngồi ở trên tường thành, thở hổn hển từng ngụm.
Man tộc lui binh.
Đối với Hắc Hổ Quân mà nói, xem như là tạm thời có cơ hội thở dốc.
Đối với chuyện này.
Sở Định đã sớm có dự liệu.
Man tộc đánh vào phủ Đại Hoang, không phải chỉ vì một Tấn Thành nho nhỏ, mà là muốn công chiếm diện tích lớn hơn.
Trăm vạn Man tộc.
Số lượng nhìn như rất nhiều, thật ra đối với Đại Tần mà nói, cũng không phải không thể ngăn cản.
Nếu như tổn thất mấy vạn Man tộc vì một Tấn Thành, rõ ràng là không phù hợp lợi ích của Man tộc.
Cho nên.
Nghỉ ngơi ngắn, là rất cần thiết.
Đợi sau khi Man tộc kết thúc nghỉ ngơi, lại tiến hành đợt tấn công mới, mới là quyết chiến chân chính.
"Tất cả người bị thương đều lui xuống băng bó, mặt khác thông báo đầu bếp làm cơm, cần phải bảo đảm thể lực của mọi người được bổ sung đúng lúc, đồng thời an bài người đã kết thúc nghỉ ngơi, canh gác cảnh giới trên tường thành, đề phòng Man tộc đánh lén.
Ngoài ra, thanh lý chiến trường một chút."
Sở Định tỉnh táo ra lệnh.
Nhất thời.
Tất cả Hắc Hổ Quân đều bắt đầu thanh lý thi thể trên tường thành.
Nếu như là thi thể của đồng bào, sẽ khiêng đến đặt một bên, nếu như là thi thể của quân địch, chính là trực tiếp ném xuống tường thành.
Một hai khắc sau, thi thể chồng chất trên tường thành, toàn bộ đã được xử lý.
Thế nhưng dấu vết máu tươi ngưng kết, không có cách nào dọn sạch.
Vết máu loang lổ.
mùi máu tươi nồng nặc từ trong đó tràn ra.
Ngay sau đó.
Chính là tường thành thay ca canh gác.
......
Tấn Thành, trong doanh trướng của Hắc Hổ Quân.
Sở Định đang cởi trần trên thân, tùy ý để người khác giúp ông xử lý và băng bó vết thương trên người, giáp sắt nhuộm máu của ông bị vứt bỏ tùy ý một bên.
Ở phía dưới ông.
Chính là người sở hữu quyền nói chuyện của Tấn Thành bây giờ.
Tri huyện Niếp Tự.
Quản sự Thiên Sát Vệ Trọng Trì.
Cùng với mấy người Thiên phu trưởng của Hắc Hổ Quân.
Vốn trong một vạn hai ngàn Hắc Hổ Quân, tổng cộng có hơn mười Thiên phu trưởng, đáng tiếc đánh một trận, có mấy người chết ở trong tay Man tộc, còn lại không được một nửa.
Võ giả của cảnh giới Thông Mạch tuy rằng mạnh mẽ.
Nhưng trong loạn quân, cũng chỉ là mạnh mẽ hơn so với người bình thường một chút mà thôi.
Chết trận.
Là quá tầm thường.
Trong doanh trướng, bầu không khí bây giờ rất là căng thẳng.
"Quân ta thương vong như thế nào?"
Sở Định nhìn về phía mấy người Thiên phu trưởng, bình tĩnh hỏi.
Dứt lời.
Tình cảnh lại càng trở nên yên tĩnh hơn vài phần.
Một lúc lâu, Văn Sách mới chắp tay trả lời.
"Khởi bẩm tướng quân, quân ta chết trận tổng cộng hai ngàn một trăm hai mươi lăm người, bị thương ba ngàn bảy trăm ba mươi hai người!"
Phù!
Đợi sau khi Văn Sách nói xong, có người thở ra thật dài.
Một vạn hai ngàn Hắc Hổ Quân, đến bây giờ chỉ còn lại hơn sáu ngàn người hoàn hảo không bị thương.
Nói cách khác.
Trận đánh khi nãy, trực tiếp đánh cho Hắc Hổ Quân nửa tàn.
Sắc mặt của Sở Định hình như âm trầm hơn một chút, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường.
"Thu hoạch có thể thống kê?"
"Tạm thời không có cách nào thống kê, thế nhưng nhìn thế cục của chiến trường, thương vong của Man tộc ít nhất cũng là gấp hai của chúng ta."
Văn Sách lắc đầu.
Hiện tại chiến tranh chưa có kết thúc, muốn thống kê số liệu của phương diện này, căn bản không có khả năng.
Với kinh nghiệm của hắn, trên cơ bản cũng có thể nhìn ra được, tổn thương của Man tộc rốt cuộc là bao nhiêu.
"Nói cách khác, mười hai vạn Man tộc, không tính người bị thương, nhiều nhất chỉ là tổn thất nửa phần, mà quân ta tổn thất gần ba phần, chiến quả này đủ khó."
Sở Định thở dài.
Ba phần đôi nửa phần, chênh lệch không phải lớn bình thường.
Hơn nữa đợi đến khi chênh lệch nhân số của hai bên càng lớn, tỉ lệ thương vong sẽ càng thêm lớn.
Sắc mặt Niếp Tự trầm trọng: "Hiện tại chỉ là nửa ngày thời gian, tổn thất của Tấn Thành đã lớn như vậy, không nói kéo dài hai ngày, chỉ sợ lần tấn công tiếp theo của Man tộc, chúng ta đều không nhất định có thể ngăn cản được."
"Ngăn cản không được cũng là bình thường."
So với việc Niếp Tự trầm trọng, Trọng Trì trái lại là tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cục diện hiện tại, đã sớm nằm trong dự liệu của ông.
Thiên Sát Vệ chủ yếu là thu thập tình báo, ước định đối với thực lực của hai quân, Trọng Trì cũng rất rõ ràng.
Tấn Thành.
Tuyệt đối không có khả năng ngăn cản đại quân của Man tộc.
Cho nên ông mới có thể đề nghị, đầu tiên để bách tính sơ tán, tránh cho ngày sau Tấn Thành bị phá, tạo thành thương vong quá lớn.
"Lúc này vấn đề duy nhất, chính là nhìn Tấn Thành có thể ngăn cản được bao lâu, cùng với...... Sở tướng quân có suy nghĩ đến đường lui hay không!"
Theo Trọng Trì xem ra.
Hắc Hổ Quân tuy rằng là tử thủ Tấn Thành, nhưng cũng chưa chắc sẽ tữ chiến đến người cuối cùng.
Cụ thể như thế nào.
Liền nhìn Sở Định quyết định ra sao.
Ông thân là người của Thiên Sát Vệ, lưu lại trợ chiến đã là hết lòng giúp đỡ, bất quá thật sự đến giây phút thành phá, bản thân ông không nhất định sẽ ở lại cùng tồn vong với Tấn Thành.
Nên chiến lúc chiến.
Nên đi lúc đi.
Chỉ là hiện tại Tấn Thành còn chưa đến thời khắc cuối cùng, Trọng Trì cũng sẽ không lập tức rời đi.
Nghe vậy.
Thần sắc của Sở Định không thay đổi, thản nhiên nói: "Chỉ mới nửa ngày, bách tính di tản còn chưa đi được xa, nếu là Tấn Thành bị phá, đại quân của Man tộc đuổi theo, nhất định là một con đường chết.
Man tộc lúc này nghỉ ngơi, chúng ta đại khái sẽ có một hai canh giờ bình an.
Còn lại, chính là ác chiến tử thủ, tranh thủ một chút thời gian cho phủ Đại Hoang cùng với những bách tính di tản."