Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 216: Có muốn đi trợ giúp hay không?

Chương 216: Có muốn đi trợ giúp hay không?
Mệnh lệnh truyền ra.
Tất cả Man tộc đều xung phong đến.
Trong chớp mắt.
Ánh mắt của Thẩm Trường Thanh cũng nhìn về phía tên tướng lĩnh Man tộc chỉ huy, một tay khoát lên chuôi đao, trường đao bên hông chậm rãi ra khỏi vỏ, một luồng hàn ý như có như không cũng hiện lên.
...
Giết!
Trường đao ra khỏi vỏ.
Thẩm Trường Thanh đạp mạnh dưới chân, thân thể dường như mũi tên rời dây cung lao ra ngoài, trực tiếp nhảy vào giữa đội hình của Man tộc.
Bách Chiến đao pháp!
Cô Quân Hãm Trận!
Trường đao quét ngang ra dường như trăng rằm, khí tức túc sát lập tức phát, mấy quân lính Man tộc đều chưa kịp phản ứng, đã bị trảm ngang thành hai nửa, té ngã xuống đất kêu rên không ngừng, nhưng không có lập tức bỏ mạng.
Đồng thời.
Đòn tấn công của các quân lính Man tộc khác cũng đã tới rồi.
Đối mặt vô số đòn tấn công, trên mặt Thẩm Trường Thanh hiện ra nụ cười tàn nhẫn.
Cương khí hộ thể!
Cương khí hùng hồn khởi động, phàm là đao kiếm bổ tới toàn bộ đều bị chấn gãy nát.
Ngay sau đó.
Huyền Nguyệt Đao giống như lưỡi hái tử thần, dễ dàng thu hoạch sinh mạng của Man tộc.
Mỗi một đao chém ra.
Đều sẽ mang theo mấy quân lính Man tộc tử vong.
Máu tươi văng ra.
Thế nhưng có Tiên Thiên cương khí ngăn cản, căn bản không có biện pháp dình vào Thẩm Trường Thanh một chút.
"Trong Hắc Hổ Quân, có loại cường giả như vậy lúc nào!"
Tên tướng lĩnh Man tộc kia nhìn Thẩm Trường Thanh như vào chỗ không người, sắc mặt đầy khiếp sợ.
Trong trận đánh thủ thành.
Toàn bộ cường giả trong Tấn Thành đều đã ra tay, hắn cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy Thẩm Trường Thanh xuất hiện.
Ngay lúc hắn khiếp sợ.
Đội hình quân lính Man tộc đã bị Thẩm Trường Thanh giết hơn phân nửa.
Man tộc tuy rằng có nhân số không ít, thế nhưng không có một cường giả, tấn công không nói tổn thương được hắn, coi như là cương khí hộ thể đều không có cách nào đánh vỡ.
Ngược lại.
Bản thân hắn chém ra mỗi một đao, đều có thể mang đi sinh mạng của mấy quân lính Man tộc.
Cứ như vậy.
Những quân lính Man tộc căn bản không có khả năng chống lại.
Bây giờ.
Thẩm Trường Thanh vững bước về phía trước, hướng về tên tướng lĩnh Man tộc kia.
Bắt trộm trước bắt vua.
So sánh với quân lính bình thường của Man tộc, chém giết một người tướng lĩnh Man tộc, hiển nhiên sẽ càng thêm hữu dụng.
Cảm thấy được mục đích của Thẩm Trường Thanh, tên tướng lĩnh Man tộc kia cả kinh trong lòng, trong nháy mắt thúc giục mãnh hổ quay đầu, muốn tạm thời rút lui khỏi nơi này.
Thấy cảnh này.
Thẩm Trường Thanh lăng không một bước nhảy lên, khí dưới chân bùng phát, hất ngã tất cả quân lính Man tộc vây quanh, ngay sau đó hắn mượn lực chấn động của khí, hướng về tên tướng lĩnh Man tộc.
Trong nháy mắt.
Cự ly của hai bên kéo gần.
Huyền Nguyệt Đao bỗng nhiên chém ra, đao cương lạnh thấu xương nổ ra ngoài, đã cắt qua không khí.
Kình phong đột kích.
Tâm thần của tên tướng lĩnh Man tộc kia điên cuồng nhảy lên, khiến hắn ta không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy đao cương tràn ngập tầm mắt.
Sau đó.
Đao cương rơi xuống, tầm mắt hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
Ở trong mắt của các quân lính Man tộc khác, chỉ thấy được đầu của tên tướng lĩnh Man tộc bay ra khỏi cổ, thi thể không đầu bị mãnh hổ cõng theo rời đi, nhưng không được đi bao xa cũng đã rơi xuống mặt đất.
"Không tốt!"
"Bách phu trưởng đã chết!"
"Mau, mau báo tin......"
Quân lính còn lại của Man tộc đều kinh hãi, trong lòng xuất hiện tâm lý sợ hãi mạnh mẽ, nhìn thấy Thẩm Trường Thanh xoay người đi từng bước tới gần, chân không bị điều khiển mà rút lui về sau.
Man tộc tuy nói hung hãn, nhưng cũng không phải thật sự dũng mãnh không sợ chết.
Khi có lực lượng mạnh mẽ đến không thể chống lại, vẫn sẽ sinh ra tâm trạng tuyệt vọng.
Bây giờ.
Ở trong mắt bọn họ, Thẩm Trường Thanh chính là loại tồn tại không thể chống lại.
Trên trăm Man tộc ra tay, không có tổn thương được đối phương một chút, trái lại bị chém giết hơn phân nửa người, đồng thời Bách phu trưởng cũng bị một đao chặt đầu.
Lực lượng như vậy.
Đã vượt qua cực hạn có thể thừa nhận của bọn họ.
Mỗi một bước tới gần của Thẩm Trường Thanh, tiếng bước chân rất nhỏ đều dường như búa tạ gõ vào tâm thần của quân lính Man tộc.
Cuối cùng.
Quân lính Man tộc không khống chế được sợ hãi trong lòng, toàn bộ đều xoay người điên cuồng chạy trốn.
Bọn họ muốn chạy trốn.
Nhưng Thẩm Trường Thanh không có khả năng tùy ý để bọn họ chạy trốn.
Nhất thời.
Hắn liền trực tiếp xách đao truy sát.
......
Không đến một khắc.
Trên mặt đất không còn có bất kỳ quân lính Man tộc nào còn đứng, thi thể dưới chân chồng chất, máu tươi nhuộm đỏ cả con phố.
Thẩm Trường Thanh cầm đao mà đứng, trên áo xanh không có một chút vết máu.
Chỉ có dưới đế giày, dẫm trên máu tươi, trở thành tỳ vết duy nhất.
Hắn hiện tại.
Trong lòng mơ hồ có thứ gì đó, có vẻ như muốn mọc rễ nẩy mầm, đồng thời lĩnh ngộ đối với Bách Chiến đao pháp, cũng được sâu sắc thêm một phần.
"Có thể lần này sẽ là cơ hội đột phá Tông Sư của mình!"
Không biết vì sao, trong đầu Thẩm Trường Thanh hiện ra suy nghĩ như vậy.
Bách Chiến đao pháp!
Bản thân chính là một môn võ học lấy chiến dưỡng chiến.
Chỉ có chém giết trong vạn quân, mới có thể lĩnh ngộ ra tinh túy trong đó.
Bây giờ Man tộc công thành, không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt để rèn luyện Bách Chiến đao pháp.
Thực lực của hắn hiện tại đã toàn diện phá vỡ cực hạn của Tiên Thiên, chỉ có một điểm, không thể chân chính hoàn thành đột phá, đó chính là chân ý của võ đạo.
Nếu như có thể lĩnh ngộ ra chân ý của võ đạo trong Bách Chiến đao pháp, như vậy coi như là đã hoàn toàn bước chân vào cảnh giới Tông Sư.
Về phần lĩnh ngộ chân ý của võ đạo khác.
Nói thật.
Thẩm Trường Thanh đã từ bỏ loại suy nghĩ này.
Bất Bại Kim Thân cùng Thiên Vũ Cương Khí tầng mười bảy, cũng không có chân ý của võ đạo xuất hiện, hắn còn có thể hy vọng xa vời cái gì.
Lúc này chỉ có Bách Chiến đao pháp, mới là võ học chân chính lĩnh ngộ được chân ý của võ đạo.
Nhìn thi thể dưới mặt đất.
Thẩm Trường Thanh xoay người rời đi.
Mượn dùng đại quân của Man tộc tìm hiểu Bách Chiến đao pháp, đích thật là một việc quan trọng, nhưng lúc này cũng không phải lúc thích hợp.
Chỉ có tạm thời gặp mặt Hắc Hổ Quân, hiểu biết rõ ràng thế cục, mới có thể tiến thêm một bước.
......
Chu gia, Chu trạch.
Từ sau khi Chu gia bị diệt môn, Chu trạch cũng đã bỏ hoang.
Có nhiều người của Chu gia như vậy chết ở chỗ này, cũng không có ai dám tự ý đến đây.
Cho nên.
Trước khi Hắc Hổ Quân đến, Chu trạch cũng không có một người.
Mà Hắc Hổ Quân sở dĩ lựa chọn nơi đây, làm cứ điểm lâm thời, cũng là bởi vì vị trí địa lý của Chu trạch xem như là tương đối sâu, không đến mức ngay từ đầu liền chống lại Man tộc, so với Vạn Hoa Lâu bên kia tốt hơn không ít.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất