Chương 217: Bói toán (1)
"Sở tướng quân không có việc gì chứ!"
Trong đại đường, Trọng Trì thân thiết hỏi.
Trên vị trí chủ, Sở Định nhắm mắt điều tức, nghe vậy mở hai mắt, sắc mặt có vài phần tái nhợt.
"Tạm thời không chết được, thực lực của Mại Nhĩ Ba quả thật là mạnh mẽ, chỉ là giao tranh một đòn, để ta bị thương đến tận đây, nếu như trong Tấn Thành ta nếu có thể có một cường giả Tông Sư, cũng không nhất thiết sẽ bại nhanh như vậy."
Thở dài, ông nhìn về phía Trọng Trì.
"Thẩm đại nhân bên kia, bây giờ có tin tức không?"
"Tạm thời không có tin tức."
Trọng Trì lắc đầu, sắc mặt cũng trở nên phức tạp.
Man tộc thế tới mạnh mẽ, Thiên Sát Vệ trong Thiên Nhất Lâu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại.
Lúc lui lại, cũng có Thiên Sát Vệ muốn thông báo Thẩm Trường Thanh, thế nhưng lại không có một chút âm thanh, cho nên cũng chỉ đành rời đi trước một bước.
Bất quá.
Theo Trọng Trì nghĩ, với thực lực của Thẩm Trường Thanh, quân lính bình thường của Man tộc căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp lớn đối với hắn.
Đợi lúc đối phương xuất quan, tự nhiên có thể bình yên thoát thân.
Dù sao.
Danh hiệu đệ nhất nhân của Tấn Thành bây giờ, cũng không phải là tự nhiên mà có.
"Thẩm đại nhân nếu như xuất quan, khẳng định sẽ gặp mặt với Hắc Hổ Quân trong thành, đến lúc đó tự nhiên có thể tìm đến nơi này, chúng ta an tâm chờ là được."
Cuối cùng, Trọng Trì lại nói một câu.
Sở Định gật đầu.
"Chỉ hy vọng Thẩm đại nhân có thể thành công đột phá Tông Sư, bằng không chúng ta sẽ rất gian nan!"
Mục đích của Hắc Hổ Quân, chính là kéo dài hai ngày, tranh thủ thời gian cho phủ Đại Hoang.
Nếu như thành công ngăn cản hai ngày, Hắc Hổ Quân cũng sẽ không thật sự tử chiến trong một tòa thành trống, khẳng định sẽ tìm tìm cơ hội lui lại.
Chỉ là......
Cường giả trong Man tộc đông đảo.
Trong Hắc Hổ Quân nếu như không có cường giả tọa trấn, cũng rất khó mở một đường máu.
Một bên.
Niếp Tự hỏi: "Những nhân sĩ giang hồ kia bây giờ cũng không có tin tức, chúng ta có muốn phái người liên lạc một phen hay không?"
"Không cần."
Sở Định không có mở miệng, Trọng Trì đã lắc đầu.
"Những nhân sĩ giang hồ ấy để cho bọn họ lưu lại thủ thành, bản thân chính là có ý cưỡng chế, hiện tại Tấn Thành bị phá, bọn họ khẳng định sẽ tìm cơ hội rút lui.
Tấn Thành chưa phá, chúng ta có thể cưỡng chế để cho bọn họ lưu lại thủ thành.
Nhưng Tấn Thành bị phá, mạnh mẽ cưỡng chế để cho bọn họ lưu lại đối kháng Man tộc nói, sẽ có hậu hoạn rất lớn.
Bây giờ mất tin tức liền mất tin tức, không có ảnh hưởng lớn với chúng ta."
Nghe vậy.
Niếp Tự gật đầu, xem như là tán thành lời của Trọng Trì nói.
Cũng phải.
Bản thân những nhân sĩ giang hồ ấy, cũng không phải thật tâm muốn hỗ trợ Hắc Hổ Quân thủ thành, chỉ là bị e sợ bởi lực lượng của triều đình phải ra tay hỗ trợ.
Lúc này Hắc Hổ Quân đều là bản thân khó bảo toàn, bọn họ khẳng định sẽ không ở lại hỗ trợ.
Không nói hỗ trợ.
Chỉ cần không bị cắn ngược lại một cái, đều là không sai.
Lúc này.
Một người lính trên thân nhuộm máu, vội vã từ bên ngoài chạy đến.
"Tướng quân, các vị đại nhân!"
Người này chính là Bạch Thanh được Thẩm Trường Thanh cứu.
Nhìn thấy có người đến, Sở Định cũng nhận ra đối phương chính là một thành viên trong Hắc Hổ Quân trước kia.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Thế cục bây giờ.
Có bất luận tin tức gì, với Hắc Hổ Quân mà nói đều là cùng cấp với nguy hiểm cùng cực, phải coi trọng.
Niếp Tự cùng Trọng Trì một bên, cũng đều tập trung ánh mắt vào người trước mặt.
Nghe được câu hỏi.
Bạch Thanh ôm quyền, cung kính trả lời.
"Đám người Ty chức bị Man tộc vây trước Thiên Nhất Lâu, sau đó Thẩm Trường Thanh Thẩm đại nhân xuất hiện, chém giết vô số Man tộc, thuộc hạ lúc này đặc biệt đến bẩm báo!"
"Thẩm đại nhân xuất quan!"
"Thẩm đại nhân bây giờ ở nơi nào!"
Sắc mặt của mọi người đều có thay đổi khác biệt, Niếp Tự càng gấp giọng hỏi.
Nghe vậy.
Bạch Thanh lắc đầu: "Lúc Thẩm đại nhân chém giết những Man tộc kia, vừa lúc có một nhóm Man tộc khác nghe tin mà đến, thực lực của ty chức thấp cho nên không dám lưu lại liên lụy, hiện tại nghĩ đến, Thẩm đại nhân hẳn là đang chém giết Man tộc!"
"Không tốt!"
Đợi sau khi hắn nói xong, Sở Định lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hiện tại phần lớn Man tộc đều đã vào thành, Thẩm đại nhân nếu như bị Man tộc bao vây, nói không chừng sẽ có ngoài ý muốn, hơn nữa Mại Nhĩ Ba bây giờ chỉ sợ cũng đã vào thành.
Nếu như Thẩm đại nhân gặp phải Mại Nhĩ Ba, vậy sẽ rất phiền phức!"
Thực lực của Mại Nhĩ Ba quá mạnh mẽ.
Theo ông thấy, dù cho Thẩm Trường Thanh đột phá cảnh giới Tông Sư, đối mặt đông đảo Man tộc cùng Mại Nhĩ Ba cũng chỉ có một con đường chết.
Dứt lời.
Trọng Trì cùng Niếp Tự đều lập tức biến sắc.
Hiện tại thực lực của Hắc Hổ Quân đã suy yếu, nếu như Thẩm Trường Thanh chết trận, sẽ là một tổn thất cực lớn.
"Chúng ta có muốn đi trợ giúp hay không!"
"Trợ giúp là nhất định phải trợ giúp, vấn đề là làm sao trợ giúp, lực lượng của chúng ta hiện tại không nhiều lắm, nếu như toàn bộ bị bao vây, cũng là một con đường chết, việc này được nghiêm túc thương lượng một phen mới được."
...
Trong đại đường.
Bầu không khí một lần nữa trở nên trầm trọng.
Sắc mặt của mỗi người đều không dễ coi cho lắm, đang suy nghĩ phương pháp làm sao trợ giúp.
Không có biện pháp.
thực lực của Hắc Hổ Quân có hạn, hơn nữa còn phải chiến đấu cùng đông đảo quân lính Man tộc trong thành, căn bản không có cách nào tuỳ ý tiêu hao.
Thẩm Trường Thanh phải cứu.
Hắc Hổ Quân cũng phải cố gắng bảo tồn thực lực hết sức.
Vào lúc bọn họ chần chờ không dứt, một âm thanh sang sảng từ bên ngoài vang lên.
"Chuyện gì, vậy mà khiến các vị đại nhân quấn quýt như vậy!"
Lời nói truyền đến.
Bộ đồ màu xanh đã ánh vào mi mắt của bọn họ.
"Thẩm đại nhân!"
Nhìn thấy Thẩm Trường Thanh xuất hiện, mấy người rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm.
Sở Định không khỏi hỏi: "Nghe nói Thẩm đại nhân giao đấu cùng Man tộc, không ngờ rằng lại khốn ra nhanh như vậy!"
"Thoát khốn?"
Thẩm Trường Thanh hơi nhíu lông mày.
"Thoát khốn thật ra là không cần, chỉ là đem những tên Man tộc ấy giết sạch mà thôi, lại nói tiếp, ta cũng không nghĩ tới, Tấn Thành sẽ bị Man tộc công phá nhanh như vậy, xem ra lần này Man tộc đích thật là vô cùng hung mãnh."
"Giết sạch, Thẩm đại nhân đã đột phá cảnh giới Tông Sư?"
Sắc mặt của Sở Định mơ hồ có chút kích động.
Bây giờ Thẩm Trường Thanh đứng ở chỗ này, đều khiến ông cảm giác được một sự áp bức vô hình, kết hợp với tin tức bế quan, trong nháy mắt khiến cho ông liên tưởng đến Tông Sư.