Chương 232: Ra tay đánh lén
Xoẹt...
Trường đao quét ngang, thân thể của mấy quân lính Man tộc bị chém đứt, nội tạng rơi đầy đất.
Ngay sau đó.
Lại có trường đao trường thương tấn công, đánh vào cương khí hộ thể.
Vì tiết kiệm tiêu hao của cương khí hộ thể, Thẩm Trường Thanh đã đem cương khí hộ thể duy trì tại vị trí một tấc của thân thể, gần như hoàn toàn kề sát thân thể.
Nhưng mặc dù là như vậy.
Sau khi nhận nhiều đòn tấn công, cương khí hộ thể vẫn không ngừng chấn động, dường như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
"Giết!"
Trong lòng Thẩm Trường Thanh lạnh lùng, chân muốn di chuyển, thế nhưng vạn quân bao vây, căn bản là không cho hắn không gian hoạt động, chỉ có thể dựa vào phòng ngự của cương khí hộ thể để ngăn cản, đồng thời chém giết quân lính Man tộc bên trong phạm vi công kích.
Một đám quân lính Man tộc ngã xuống.
Lại co một đám quân lính Man tộc khác bổ sung.
Bùn đất trên hoang dã của, đã hoàn toàn bị máu tươi làm ướt, mặt đất khô ráo trở nên lầy lội.
"Người thứ nhất công phá cương khí hộ thể, thưởng mười lượng bạc!"
"Phàm là có người có thể tổn thương được hắn, thưởng mười lượng bạc!"
"Người chém xuống cánh tay, thưởng trăm lượng bạc, phong Bách phu trưởng!"
"Người chém đầu, thưởng vạn lượng bạc, phong Vạn phu trường!"
Mại Nhĩ Ba đột nhiên lên tiếng hét lớn, âm thanh truyền vào trong tai tất cả quân lính Man tộc.
Tiền tài động nhân tâm.
Càng đừng nói quan to lộc hậu.
Vạn lượng bạc, đối với Man tộc mà nói, đó là tài sản kinh thiên.
Phong Vạn phu trường.
Là chức quan có thể kéo dài đến đời con cháu.
Cho nên.
Sau khi Mại Nhĩ Ba nói ra ban thưởng, đòn tấn công của quân lính Man tộc càng trở nên điên cuồng hơn.
Ai cũng muốn được vạn lượng bạc.
Ai cũng muốn được phong Vạn phu trường.
Lúc này chính là một cơ hội cực lớn, chỉ cần giết chết người trước mắt, như vậy tất cả đều có thể tới tay.
Giết!
Tất cả quân lính Man tộc ánh mắt đỏ bừng, nhiều đòn tấn công đánh vào bề mặt của cương khí hộ thể, khiến cho cương khí đã trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Hành quân đánh trận.
Bản thân chính là dùng tính mạng đi đổi tương lai.
Bây giờ có cơ hội, không ai muốn bỏ qua.
"Tốt, hôm nay ta liền nhìn, là các ngươi cầm đầu của ta đi thăng quan tiến chức, hay là ta dùng đầu của các ngươi, phá vỡ cực hạn!"
Thẩm Trường Thanh cất tiếng cười to.
Lúc nói, hắn đem hai bình Chân Khí đan cuối cùng nuốt vào, chân khí tiêu hao lại được bổ sung, trên trường đao lại có đao mang phun ra, dường như độc xà chém qua trên thân mỗi quân lính Man tộc, mang đi tính mạng của một đám quân lính Man tộc.
Hoành Đao Lập Mã!
Độc Đáng Thiên Quân!
Cô Quân Hãm Trận!
Du Nhận Hữu Dư!
Bốn thức của Bách Chiến đao pháp, lần lượt tái hiện trong đầu của Thẩm Trường Thanh, đồng thời thế tấn công trong tay liên tục không ngừng, giống như đã từng luyện qua trăm ngàn lần, rất có cảm giác hạ bút thành văn.
Đồng thời.
Trong lòng có một luồng sát ý cường đại, cũng đang dần dần xuất thế.
Rống...
Trường đao hung hăng bổ ra, đao cương dài một trượng chém xuống, quân lính của Man tộc bao vây xung quanh nhất thời bị quẹt sạch một mảng, gân cốt trong thân thể đồng thời phát ra tiếng vang, bộc phát ra Hổ Báo Lôi Âm.
Công kích như vậy.
Khiến các quân lính của Man tộc khiếp sợ ngắn ngủi, nhưng rất nhanh liền khôi phục tấn công.
Xoẹt!
Xoẹt! !
Trường đao chém xuống, trường thương đâm tới.
Nhất thời.
Cương khí hộ thể vốn đã đến cực hạn, vỡ nát như bọt khí.
"Ta công phá cương khí hộ thể của hắn!"
Một quân lính còn trẻ của Man tộc lộ ra vẻ mặt vui mừng, không khỏi lớn tiếng kêu to.
Cũng không đợi hắn vui vẻ được bao lâu, một ánh đao xẹt qua, để hắn lâm vào trong bóng tối vĩnh viễn.
"Tốt!"
"Cương khí hộ thể đã phá, ta xem ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu!"
Mại Nhĩ Ba thời khắc chú ý thay đổi của chiến trường, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.
Gã không thèm để ý quân lính Man tộc tử thương.
Ít nhất với số lượng quân lính của Man tộc tử thương hiện nay, đổi lấy tính mạng của một Tông Sư Hổ Báo Lôi Âm, là hoàn toàn đáng giá.
Một người Tông Sư.
Cho dù là Tông Sư mạnh mẽ hơn nữa.
Đã không còn cương khí hộ thể, cũng dường như con hổ không còn răng, bại vong là chuyện sớm muộn.
Bên kia.
Đại quân của Man tộc sau khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh không có cương khí hộ thể, cũng càng trở nên hưng phấn lên, theo bọn họ thấy, đối phương đã không có cương khí hộ thể, như là mất đi chổ dựa mạnh mẽ nhất.
Còn lại.
Chính là tùy ý để đám người mình xâm lược.
Một đao chém giết tên quân lính kia của Man tộc, khiến cho bạc của đối phương không có vào tay, hồn đã về đến hoàng tuyền.
Máu tươi bắn ra.
Rơi vào áo xanh không nhiễm một hạt bụi.
Trên mặt Thẩm Trường Thanh hiện ra biểu tình tàn nhẫn, trường đao nhuộm máu dưới ánh mặt trời chiếu rọi, có màu đỏ quỷ dị, tượng trưng cho khí tức của điềm xấu.
"Giết!"
Trường đao chuyển động, hắn như một con mãnh thú, nhào giết về hướng Man tộc.
Không có cương khí hộ thể thì đã làm sao!
Thủ đoạn lớn nhất của Thẩm Trường Thanh, cho tới bây giờ đều không phải là cương khí hộ thể, mà là thân thể vốn mạnh mẽ đến cực điểm của bản thân hắn.
Ầm...
Trường đao phá không mà đến, đầu người bay lên, máu tươi phun tung toé.
Rất nhanh.
Có quân lính Man tộc đâm một thương ra, đâm chính xác vào lưng của Thẩm Trường Thanh.
Không có máu tươi vẩy ra trong tưởng tượng.
Trường thương giống như đâm vào kim cương, không chỉ không đâm xuyên phòng ngự, trái lại bị một lực lượng phản chấn làm gãy trường thương, khiến cho tay của tên quân lính Man tộc kia đổ máu.
"Không có khả năng..."
Cảnh này, khiến tên quân lính của Man tộc hoảng hốt.
Cũng không chờ hắn ta khiếp sợ bao lâu.
Thẩm Trường Thanh đã xoay người lại chém ra một đao, chém đôi thân thể của đối phương, chết rất triệt để.
Một đao chém giết quân lính Man tộc.
Chân của hắn di chuyển liên tục, bước tiến cố định, bất luận một quân lính Man tộc nào ngăn cản trước mặt của hắn, đều không chống đỡ đến hai hiệp, đã bị chém giết tại chỗ.
Từ bên ngoài mà xem.
Chỉ thấy đại quân của Man tộc có từng vũng máu tràng ra, giống như một vết thương nhỏ đang không ngừng mở rộng, muốn xuyên thủng toàn bộ quân trận Man tộc.
Trường đao vung chém.
Mang đi tính mạng của mấy quân lính Man tộc.
Thân thể của Thẩm Trường Thanh di chuyển qua lại, tay trái đánh ra Thiết Sa chưởng, tuy rằng chân khí hao hết khiến cho uy lực của chưởng độc giảm đi, nhưng chỉ dựa vào lực lượng của thân thể, một chưởng cũng có thể bổ núi đập đá.
Tấn công như vậy, rơi vào trên thân của quân lính Man tộc bình thường, đều có thể làm được một đòn lấy mạng.