Chương 233: Tông Sư! (1)
Mặt trời lặn về hướng tây.
Hoang dã trở nên âm u.
Không ít quân lính Man tộc cầm đuốc lên, rọi sáng cả vùng hoang dã.
Đến bây giờ.
Thẩm Trường Thanh đều đã quên, bản thân mình đến tột cùng đã chém giết bao nhiêu quân lính Man tộc, chỉ vung đao chém ra một cách máy móc, mang đi tính mạng của quân lính Man tộc dưới lưỡi đao.
Áo xanh trên người của, đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ.
Máu tươi dính đầy, khiến cho màu sắc ban đầu của bộ quần áo đã không thấy, biến thành màu đen đỏ làm cho tim người đập nhanh.
Một vạn!
Hoặc là tám ngàn!
Thẩm Trường Thanh không có thống kê nhiều như vậy, trong lòng của hắn bây giờ chỉ có sát ý nồng nặc tới cực hạn, cả người lâm vào một trạng thái khát máu.
Trong vị trí chủ tướng của Man tộc.
Sắc mặt Mại Nhĩ Ba lạnh giá không gì sánh được.
Theo gã dự đoán, Thẩm Trường Thanh sau khi mất đi cương khí hộ thể, hẳn là chống đỡ không được bao lâu mới phải.
Thế nhưng...
Bốn canh giờ!
Đủ bốn canh giờ!
Đối phương dưới sự vây công của đại quân Man tộc, từ sau khi cương khí hộ thể vỡ nát, đã kéo dài bốn canh giờ, trong lúc ấy quân lính ngã xuống của Man tộc đã vô số kể, nhưng đối phương không có dấu hiệu tuyệt khí.
Chiến lực như vậy.
Quả thật là nghe rợn cả người.
"Giết!"
"Nhất định phải giết hắn, người như vậy tuyệt đối không thể để cho hắn sống, bằng không chính là ác mộng của Man tộc chúng ta!"
Mại Nhĩ Ba điên cuồng rống lên.
Thẩm Trường Thanh bây giờ bộc phát ra lực lượng, khiến vị thống soái của Man tộc cũng cảm thấy tim đập nhanh, cùng với sợ hãi.
Gã rất khó tưởng tượng.
Nếu như để cho Thẩm Trường Thanh rời đi, về sau sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với Man tộc.
Người như vậy, nhất định phải bóp chết trong thời điểm này.
Ở bên cạnh của gã, trên mặt Cổ Nhĩ Nạp cũng trở nên ngưng trọng không biết từ khi nào, nhưng trong thần sắc ngưng trọng, lại mơ hồ có vẻ hưng phấn.
"Người này đối với tộc ta mà nói là có uy hiếp cực lớn, nhất định phải giết chết mới được, nếu là sử dụng thân thể của hắn luyện chế thành một con rối, vậy nhất định là một binh khí giết chóc vô song, về sau đối với tộc ta công phá Đại Tần, sẽ phát huy tác dụng rất lớn!"
Giết hắn!
Sau đó dùng thi thể của hắn luyện chế thành con rối!
Trong lòng Cổ Nhĩ Nạp cực kỳ hưng phấn.
Tồn tại càng mạnh mẽ, sau khi luyện chế thành con rối, cũng sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Người trước mắt.
Với lực của một mình, có thể chém giết không dứt trong mấy vạn đại quân, nếu như luyện chế thành con rối, nói không chừng có thể chống lại mười vạn đại quân.
Hung khí như vậy.
Đủ để cho những người khác sợ hãi.
Nghe vậy.
Mại Nhĩ Ba không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Thẩm Trường Thanh trong vòng vây của đại quân, vẫn đang không ngừng chém giết.
Một lúc lâu sau.
Thân thể của gã đột nhiên khẽ động, trực tiếp từ trên thân con thú khổng lồ bay lên, đại đao với thế bổ trời hung hăng đánh xuống, đao cương phụt ra, tất cả tồn tại chặn lại trước mặt mũi đao, đều bị tách ra thành hai.
Đao cương chém xuống.
Phát ra tiếng nổ vang vọng trời đất.
Tâm thần của Thẩm Trường Thanh trực tiếp hồi phục lại từ trong sát ý, vừa lúc nhin thấy đao cương đáng sợ chém đến.
"Hây!"
Hắn không lùi không tránh, điều động khí huyết toàn thân, trường đao chém ngang mà lên.
Ầm! !
Đao cương tan biến.
Hai tay Mại Nhĩ Ba cầm đại đao, đã chém xuống mặt trường đao.
Lực lượng chém xuống, phối hợp với thủ đoạn mạnh mẽ của cường giả Tông Sư, như là núi cao sụp đổ, khiến cho Huyền Nguyệt Đao trực tiếp bị đè ép ngược trở lại.
Phập ...
...
Đại đao ép xuống, lực lượng khổng lồ khiến Thẩm Trường Thanh co rụt trở về, Huyền Nguyệt Đao cũng bị đè xuống.
Ngay sau đó.
Trên vai xuất hiện một vết thương sâu có thể thấy được xương.
Bất Bại Kim Thân tầng mười bảy tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản được đòn tấn công của cường giả Tông Sư.
Thân thể bị phá.
Một cảm giác đau kéo tới.
Không chỉ không khiến Thẩm Trường Thanh kinh hãi, trái lại càng khiến sát ý trong lòng của hắn, được kích hoạt với mức độ lớn hơn nữa.
Khí huyết bắt đầu khởi động.
Huyền Nguyệt Đao bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ ủa, trực tiếp đẩy lui đại đao.
"Ngươi rốt cục ra tay!"
Sắc mặt Thẩm Trường Thanh trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ đậm khiến Mại Nhĩ Ba có chút sợ hãi.
Ngay lúc đối phương khiếp sợ, một phần chân khí vẫn bảo lưu không sử dụng trong đan điền của hắn, rốt cục hoàn toàn bùng phát ra.
Chân khí hoá lỏng thiêu đốt.
Khí huyết trong thân thể sôi trào.
Thẩm Trường Thanh bước ra một bước, Huyền Nguyệt Đao kéo theo gió tanh vô tận chém qua, luồng sát ý dồn nén trong lòng nổi lên, cũng bùng phát cùng một thời điểm.
Ầm! !
Trong lòng Mại Nhĩ Ba hoảng hốt, chỉ có thể cuống quít giơ đao ngăn cản.
Hai lực lượng va vào nhau, kình phong cuồng bạo quét ra, tất cả quân lính Man tộc trong vòng ba trượng đều bị chấn động miệng phun máu tươi, hoặc là trực tiếp bỏ mạng, hoặc là bay ngược.
Phốc!
Lực lượng cường đại chấn động làm ngũ tạng lục phủ của Mại Nhĩ Ba di chuyển, vết thương vốn chưa có hồi phục, lại nặng thêm rất nhiều, khiến gã há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Không đợi gã kịp thời lấy lại hơi thở.
Đòn tấn công của Thẩm Trường Thanh đã một lần nữa kéo tới.
Đối với cái này.
Mại Nhĩ Ba chỉ có thể tiếp tục giơ đao ngăn cản.
Ầm...
Thẩm Trường Thanh lúc này, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chém giết Mại Nhĩ Ba.
Chỉ là ngay từ đầu, có đại quân của Man tộc ngăn cản, muốn chém giết Mại Nhĩ Ba không phải một chuyện dễ dàng, cho nên hắn mới vẫn bảo lưu có một phần chân khí không sử dụng đến, mục đích chính là hấp dẫn đối phương ra tay.
Quả nhiên.
Sau khi ác chiến kéo dài, đối phương nghĩ lầm lực lượng còn thừa của hắn không nhiều, muốn ra tay chém giết hắn.
Như vậy rất tốt.
Đó là hoàn toàn trùng hợp với suy tưởng của Thẩm Trường Thanh.
Lại nói tiếp.
Mấy vạn đại quân của Man tộc, căn bản không cản được bước chân của hắn, chỉ cần hắn muốn chạy, đều có thể đi bất cứ lúc nào.
Sở dĩ không đi.
Đó là vì không giết chết được Mại Nhĩ Ba mà thôi.
Hiện tại đối phương một lần nữa ra tay, Thẩm Trường Thanh đã không có dự định để gã sống trở về.
Chân khí thiêu đốt.
Phối hợp khí huyết sôi trào, âm thanh của Hổ Báo Lôi Âm làm chấn động hoang dã.
Cũng khiến cho đòn tấn công của hắn, gần như đạt đến một mức độ không thể ngừng lại.
Chém!
Trường đao chém xuống, Mại Nhĩ Ba ho ra máu mà lui.
Lại chém!
Lại là trường đao chém xuống, Mại Nhĩ Ba một lần nữa lui.
Đến hiện tại.
Thẩm Trường Thanh đối với chiêu thức của Bách Chiến đao pháp, đã quên không còn một chút, chỉ sử dụng chiêu thức đơn giản nhất để tấn công, sát ý bùng phát trong lòng, cũng đạt đến một trạng thái đỉnh phong.