Nhưng điều thú vị là rõ ràng Lý
Phong ở thủ đô, ngày nào cũng
hoạt động tự do.
Nhưng lại không ai có thể nhìn thấy
anh.
Bởi vì tất cả những người mà mấy
thế gia phái đi theo dõi anh.
Một là biến mất, hai là bị đánh què
tay què chân rồi ném vào một góc
xó xỉnh nào đó.
Thậm chí bọn chúng còn không biết
là ai làm.
Thế nên giờ có rất nhiều người của
thế gia không biết Lý Phong trông
thế nào.
Lý Thiên Kiêu vừa nói đến bảo tàng
Sấm vương, sắc mặt Tần Vạn Hào
liền thay đổi.
Mắt ông ta lóe lên.
Cuối cùng như đã quyết tâm, ông ta
nói với Lý Thiên Kiêu.
"Nếu như cái bảo tàng này có liên
quan đến bảo tàng Sấm vương, vậy
chúng ta không thể chậm chân hơn
kẻ khác".
"Bảo tàng Sấm vương là một miếng
bánh ngon, chúng ta phải nghĩ cách
chiếm một phần, mà phần này càng
nhiều càng tốt".
Lúc nói chuyện, Mallory đã bước
vào phòng khách.
Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào lập
tức đi xuống.
Vừa nãy nhìn từ xa Lý Thiên Kiêu đã
thấy đám người Mallory trông rất
hung dữ.
Giờ đối mặt trực tiếp thế này Lý
Thiên Kiêu mới phát hiện những
người này trông còn hung ác hơn
nhiều.
Nhìn một đám người đang tươi cười
thế thôi.
Nhưng Lý Thiên Kiêu thấy vẻ mặt
tươi cười của bọn họ còn xấu hơn
khóc.
Bọn họ giống như tên đao phủ dính
đầy máu tươi.
Cho dù Lý Thiên Kiêu được sống
trong nhung lụa từ nhỏ, là cô chiêu
không bao giờ nể nang ai.
Nhưng lúc đối mặt với những người
này, bà ta cũng không dám làm
quá.
Lúc này bà ta im lặng, ngồi im bên
cạnh Tần Vạn Hào.
Giờ trong nhà này Tần Vạn Hào là
chủ.
Ông ta ngồi đối diện với Mallory.
Đầu tiên cố ý để người làm pha cho
Mallory một chén trà.
Ông ta còn tưởng đám người nước
ngoài này không hiểu về trà của
Hoa Hạ.
Nhưng Mallory nhấc chén trà lên,
đầu tiên mở nắp ra, nhẹ nhàng
ngửi.
Sau đó gã thổi một hơi vào chén trà
đang bốc hơi nghi ngút.
Dáng vẻ uống trà rất tự nhiên, nhã
nhặn.
Cả nhà Tần Vạn Hào ngây ra nhìn.
Vẻ ngoài Mallory cực kỳ thô kệch.
Trên người còn đằng đằng sát khí.
Nhưng lúc gã uống trà lại khiến
người ta cảm giác gã giống như một
cậu ấm thế gia.
Hình như gã rất am hiểu về trà.
Mallory cười đậy nắp chén trà lại.
Sau đó đặt nhẹ lên bàn, nói với Tần
Vạn Hào hai chữ: "Trà ngon".
Nói tiếng Hoa Hạ rất chuẩn.
"Ông chủ Tần, ông lấy trà ngon đãi
tôi thế này có phải hơi lãng phí rồi
không?"
"Những người liếm máu trên lưỡi
dao như chúng tôi, cả đời này làm
gì có cơ hội uống được ngụm trà
ngon như thế".
Tần Vạn Hào cười nói: "Nếu cậu
Mallory thích, đợi lát nữa tôi dặn
người tặng cậu nửa cân".
Mallory xua tay.
"Không cần, không cần đâu".
"Lát nữa chắc chúng tôi phải đi
đường xá xa xôi, trèo đèo lội suối,
không tiện mang theo nước trà bên
người".
Nghe Mallory nói thế, Tần Vạn Hào
hiểu sang ý khác.
Ông ta liếc mắt với Lý Thiên Kiêu.
Tần Vạn Hào tiếp lời: "Không biết
cậu Mallory chuẩn bị đi đâu?"
"Ngại quá, chúng tôi vốn là lính
đánh thuê".
"Người thuê yêu cầu chúng tôi
không được để lộ tin tức của
chuyến đi lần này".
Tần Vạn Hào gật đầu.
"Tôi hiểu ý của cậu, nếu đã thế
chúng ta không nói chuyện này
nữa".
"Lần này chúng tôi mời cậu đến vì
có chuyện muốn nhờ cậu thay
chúng tôi giải quyết".
"Chúng tôi nhận tiền làm việc, chỉ
cần ông chi tiền thì giết người cướp
của chuyện gì chúng tôi cũng làm
được".
Mallory là lính đánh thuê chân
chính, trong đầu gã chỉ có tiền.
Tần Vạn Hào cười, ông ta ra hiệu
cho quản gia đứng bên cạnh.
Quản gia đưa bức ảnh đã chuẩn bị
sẵn cho Mallory xem.
Những bức ảnh này là do camera
đã quay lại lúc đám người Lý Phong
ở trong phòng,.
Mallory lật ảnh xem, thấy tổng cộng
có mười mấy tấm, bèn hỏi Tần Vạn
Hào.
"Ông Tần, ông định xử lý đám
người này thế nào?"
"Vì số lượng người khá nhiều nên
tôi sẽ lấy giá không rẻ đâu".
Lý Thiên Kiêu vẫn luôn ngồi im bên
cạnh Tần Vạn Hào nghe thấy thế.
Lạnh lùng cười: "Giá cao thế nào?"
"Chúng tôi là một trong bốn thế gia
lớn ở thủ đô, không thiếu tiền".
Mallory đập mấy bức ảnh chụp Lý
Phong lên bàn.
Nhìn Tần Vạn Hào nói: "Đây là đại
ca của đám người này".
"Nhìn hắn không khác người thường
nhưng chắc thực lực cũng không
kém".
"Nên giá của hắn là mười triệu đô
la".
"Bao nhiêu cơ?"
Lý Thiên Kiêu đứng bật dậy, bà ta
còn tưởng mình nghe nhầm.
Mallory nói lại giá cả một lần nữa.
Nghe xong, Lý Thiên Kiêu hơi tức
giận: "Sao cậu không cướp luôn đi?"
Tần Vạn Hào vội vàng vỗ về Lý
Thiên Kiêu.
Ông ta hỏi Mallory: "Sao giá người
này lại cao như vậy?"
Mallory vẫn mỉm cười, gã không vội
trả lời Tần Vạn Hào.
Mà rút ảnh chụp Vương Tiểu Thất
ra nói.
"Giá người này là năm trăm nghìn
đô la".
"Những người còn lại giá là một
trăm nghìn đô la".
"Nếu giờ ông bà đã sẵn tiền, tôi sẽ
phái người đi xử lí bọn chúng, xếp
đầu bọn chúng gọn gàng trong hộp
quà gửi đến nhà ông bà".
Lý Thiên Kiêu cười to: "Tôi từng gặp
người ngông cuồng nhưng chưa
thấy ai ngông cuồng như các cậu".
"Các cậu tưởng chúng tôi ngu hả?"
"Một đám người thế thôi mà mở
mồm đã đòi tôi một hai trăm triệu
thế".
"Coi tiền của chúng tôi từ trên trời
rơi xuống chắc?"
Mallory nhún vai, vẻ mặt không
thèm để ý.
"Nếu không làm ăn được thì chúng
tôi đi đây".
"Trà của ông rất ngon, cảm ơn ông
đã mời".
Vẻ ngoài của Mallory tuy thô kệch,
nhưng cách hành xử của gã lại
giống như một con cáo gian xảo.
"Đợi đã".
Tần Vạn Hào vội đứng lên.
Ông ta xoa dịu Mallory ngồi xuống.
Hỏi Mallory: "Cậu Mallory, tôi rất tò
mò tại sao giá của người này lại cao
như vậy".
"Bởi vì đối với các ông thì người này
rất mạnh".
"Để giết được hắn, tôi phải cử ra ba
cao thủ mạnh nhất dưới trướng của
mình".
"Còn những người khác, cho dù là
ai dưới trướng tôi cũng giải quyết
được".
Tần Vạn Hào nhìn mấy tấm hình
của Lý Phong trên bàn.
"Vì sao cậu chỉ nhìn ảnh đã khẳng
định hắn rất mạnh chứ?"
"Tối qua lúc hắn đến nhà tôi, rõ
ràng tôi cảm thấy hắn chẳng khác
gì người bình thường cả".
"Đó là cảm giác của ông mà thôi".
"Đối với những người yếu như các
ông thì ai chả giống nhau".
"Chỉ có cao thủ trong giới như tôi
mới nhìn ra thực lực của hắn".
Giọng điệu của Mallory chẳng thèm
khách khí.
"Ông Tần, tôi xin nói thẳng".
"Từ lúc tôi đến nhà ông, tôi mới biết
thế gia đứng đầu thủ đô đúng là có
tiếng mà không có miếng".