rác rưởi
"Trong nhà ông chẳng có mấy cao
thủ giỏi".
"Cho dù là những người đang núp
trong bóng tối cũng chỉ là những
thằng hề nhảy nhót mà thôi".
Mallory vừa nói xong, bỗng có tiếng
hừ lạnh truyền ra từ chỗ tối.
Sau đó một trận gió lạnh bỗng nổi
lên.
Bên cạnh Mallory bỗng xuất hiện
một người đàn ông trung niên mặc
trường bào.
"Đám người nước ngoài các cậu
đúng là mèo khen mèo dài đuôi".
"Chỉ có khoác lác là giỏi".
Ông ta vừa dứt lời thì gã da đen
bên cạnh Mallory bỗng ra tay.
Nắm đấm của gã rất mạnh, tốc độ
cũng nhanh như tia chớp vậy.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Người đàn ông trung niên vừa nãy
vẫn còn tỏ vẻ lắm nhưng giờ lại bị
đánh đến không thể phản kháng.
Trong nháy mắt ông ta đã bị đấm
hơn mười đòn.
Đòn cuối cùng đấm mạnh vào bụng
ông ta.
Khiến ông ta văng về phía sau như
đạn bắn, đập mạnh vào tường, cuối
cùng lăn mấy vòng trong vườn hoa.
"Đồ vô dụng".
Gã da đen lạnh lùng cười, lộ ra hàm
răng trắng bóc.
"Đám cao thủ Hoa Hạ các ông đúng
là vô dụng".
Lúc này, Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn
Hào há hốc mồm kinh ngạc.
Tuy ngay từ đầu bọn họ đã biết
đám người này rất ác, nhưng trong
mắt ông ta, bọn họ cũng chỉ là một
đám côn đồ lấy tiền làm việc, liếm
máu trên lưỡi dao mà thôi.
Không ngờ là dù chọn bừa một
người trong đám bọn họ cũng là
cao thủ rất mạnh.
Thực ra người đàn ông trung niên
vừa bị đánh bay vào tường là cao
thủ mà nhà mẹ đẻ Lý Thiên Kiêu
phái tới.
Dù thế nào ông ta cũng là cao thủ
cấp Vương.
Nhưng trước mặt gã da đen lại
không thể đánh trả.
Mallory nhẹ nhàng nhấc chén trà
trên bàn lên, rất lịch thiệp nhấp một
ngụm.
"Tuy chúng tôi nói hơi khó nghe
nhưng các ông không thể không
thừa nhận, cao thủ Hoa Hạ trước
mặt chúng tôi chẳng khác gì đống
rác".
"Động tác của các ông đều rất đẹp
mắt, nhưng lại tốn quá nhiều công
sức vào mấy cái kỹ xảo vô dụng".
"Tôi có thể khẳng định cho các ông
thấy, kỹ xảo chẳng có tác dụng gì".
"Các ông đánh võ chẳng khác gì
người ta biểu diễn trên sân khấu cả,
chỉ để khán giả xem mà thôi".
"Mà chúng tôi đánh võ là để giết
người".
Ánh mắt Mallory sáng rực nhìn
chằm chằm vào Tần Vạn Hào.
"Ông Tần, thời gian có hạn".
"Ông hãy nhanh chóng quyết định
đi, nếu ông không chi nổi tiền thì
đừng lãng phí thời gian của chúng
tôi nữa".
"Ngoài ra tôi xin nói trước, vì chiều
nay chúng tôi phải xuất phát rồi,
nên đám người trong ảnh chụp phải
đợi chúng tôi trở về mới giúp ông
giải quyết được".
Mallory hơi dừng lại, trên mặt gã
tràn đầy tự tin.
Gã chỉ coi người Hoa Hạ như rác
rưởi mà thôi.
Giải quyết bọn chúng dễ như bóp
chết một con kiến vậy.
"Nhưng ông yên tâm, chúng tôi rất
giỏi trong việc giết người".
"Một khi đã bị chúng tôi ngắm
trúng, con mồi khó mà thoát được".
Lý Thiên Kiêu vừa mới bị cảnh lúc
nãy dọa sợ.
Bà ta không biết nói gì, chỉ có thể
nhìn chồng mình.
Mà mắt Tần Vạn Hào cũng đảo liên
tục.
Sau đó ông ta nhận một cái thẻ
ngân hàng từ tay quản gia.
Ông ta đặt trước mặt Mallory.
"Cậu Mallory, tấm thẻ này có năm
mươi triệu đô la".
Sau khi Mallory cầm lấy tấm thẻ,
đưa cho một gã da vàng hơi thấp
bé.
Gã da vàng đút thẻ vào trong máy
kiểm tra, sau đó nhanh chóng gật
đầu với Mallory.
"Đại ca, đủ tiền ạ".
Mallory cười nói: "Ông Tần, ông đưa
thừa tiền rồi".
"Tiền thừa coi như tôi thuê các
cậu".
"Thuê chúng tôi?", mắt Mallory giật
giật.
"Tôi không hiểu ý ông lắm".
Tần Vạ Hào nói: "Ý tôi là, chuyến
thám hiểm lần này người của chúng
tôi cũng tham gia, nên tôi hi vọng
cậu và người của cậu có thể bảo vệ
người của tôi".
Mallory hơi sững sờ, sau đó gật
đầu: "Được thôi, chúng tôi nhận
tiền làm việc mà".
Chờ đám người Mallory đi rồi, Lý
Thiên Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm,
nói với Tần Vạn Hào.
"Ông nói chúng ta cũng phái người
đi theo bọn họ tìm bảo tàng hả?"
"Không phải phái người mà là tôi
dẫn người đi".
Ánh mắt Tần Vạn Hào sáng rực,
nhìn Lý Thiên Kiêu nói.
"Chúng ta có thể vùng lên làm thế
gia đứng đầu trong bốn thế gia ở
thủ đô bởi vì chúng ta biết nắm lấy
cơ hội".
"Nhưng dù sao căn cơ của gia tộc ta
cũng nông, mà giờ lợi nhuận kinh
doanh cũng không cao, nhất định
phải tìm được một cái bảo tàng".
"Chúng ta cần tiền, thật nhiều tiền.
Vì chỉ có tiền mới thuê được đám
lính đánh thuê mạnh như Mallory".
"Có đám lính đánh thuê này thì từ
nay về sau chúng ta ở thủ đô,
chuyện gì mà chả giải quyết được".
Lý Thiên Kiêu nghe thế hai mắt
sáng rực lên.
"Đúng!"
"Những người này vì tiền mà bán
mạng, chúng ta chỉ cần cho gã tiền
là gã sẽ đi giết con cáo già Lý Tấn".
Tần Vạn Hào gật đầu: "Đúng, chính
là ý này đấy".
"Chẳng có cách kiếm tiền nào
nhanh hơn là tìm bảo tàng cả".
Vừa nói, mắt Tần Vạn Hào vừa lóe
lên sự sắc bén.
"Còn đám người trong ảnh, chờ sau
khi chúng ta tìm được bảo tàng về
rồi, vung tay là có thể giết sạch bọn
chúng".
...
"Em cũng phải đi".
Trong phòng khách sạn.
Hứa Mộc Tình nghiêm túc nhìn Lý
Phong.
Lý Phong nắm lấy bàn tay mềm mại
của Hứa Mộc Tình, cười nói.
"Giờ em là đầu não của cả tập
đoàn. Lần này đi tìm bảo tàng Sấm
vương phải tốn rất nhiều thời gian".
"Trong thời gian đó tập đoàn sao
thiếu em được chứ".
Nếu là bình thường, chắc chắn Hứa
Mộc Tình sẽ bị Lý Phong thuyết
phục.
Nhưng giờ Hứa Mộc Tình cực kì cố
chấp.
Cô ngồi bên cạnh Lý Phong, mở to
đôi mắt như viên đá quý.
Vẻ mặt nghiêm túc.
"Chồng ơi, anh cho em đi cùng đi".
"Em biết mấy năm nay trong lòng
anh vẫn luôn canh cánh về cái chết
của anh cả".
Hứa Mộc Tình nắm chặt lấy bàn tay
rắn chắc của Lý Phong.
"Em muốn san sẻ chuyện này với
anh".
Lúc này vẻ mặt cô giống hệt như
năm đó, cầm lấy cái gậy đuổi con
chó hoang trước mặt Lý Phong đi.
Lý Phong thấy cô như thế, nở nụ
cười.
Cái cô ngốc này vẫn giống như năm
đó, chẳng khác tí nào.
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán
Hứa Mộc Tình lên, cười nói.
"Nhưng anh phải nói trước với em,
lần này chúng ta phải trèo đèo lội
suối, có thể gặp phải rất nhiều
chuyện khó mà đoán trước được,
rất khổ đấy".
"Em sẽ không có nước nóng để
tắm, cơm nóng để ăn, buổi tối ngủ
cũng không có chăn ấm đệm êm
đâu".
Nghe thấy Lý Phong nói thế, Hứa
Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn anh.
"Em vốn cũng không phải đám cậu
ấm cô chiêu mà, chút khổ đấy có là
gì, mà chỉ cần có anh ở bên cạnh thì
dù khổ cực mấy em cũng không
sợ".
"Ôi, ê hết cả răng".
Hứa Hạo Nhiên bên cạnh không
nhìn nổi nữa.