Chương 5
Mẹ tôi cười tươi đưa chiếc vali cho Trần Nam,
"Phiền Trần Nam quá, tôi và chú nhà chưa biết ngày mồng tám hay mồng mười mới về, Thiên Thiên nói nó cần về sớm viết luận văn, tiện đường cậu đưa nó về luôn nhé."
Trần Nam mỉm cười đáp lại "Thuận đường thôi, không phiền đâu ạ."
Rồi chiếc vali của tôi được anh ấy bỏ lên xe.
Rồi những món đồ dễ thương như dâu tây và quần lót cherry trong vali của tôi lộ hết ra ngoài, ngang tầm mắt Trần Nam.
Chúng nằm đó, phô bày một cách thoải mái, thậm chí có chút quyến rũ.
Là ai! Là ai đã lén thu dọn hành lý của tôi, còn nhét đồ lót của tôi vào chỗ dễ thấy nhất trong chiếc vali trong suốt này!
Aaaaaaaa!
Trần Nam bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đóng cửa xe lại.
Kẻ gây tội – mẹ tôi – hoàn toàn không hề hay biết, bà đẩy tôi vào ghế phụ, phớt lờ ánh mắt giận dữ của tôi, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Người đàn ông tuyệt đẹp ngồi bên cạnh khiến trời đất cũng phải ghen tị, nhưng lòng tôi đã hoàn toàn bình lặng.
Đêm qua, đàn chị đã giáo dục tôi rất sâu sắc.
"Em biết tại sao em luôn xếp cuối trong phòng thí nghiệm không?"
"Bởi vì em không tập trung. Em nhìn những người xuất sắc trong phòng thí nghiệm chúng ta xem, ai không phải là kẻ cuồng công việc? Ai không share tài liệu lúc 3 giờ sáng?"
Tôi gật đầu liên tục trước màn hình.
Đàn chị nói với giọng đầy cảm thông:
"Thiên Thiên, đã chọn con đường vật lý không lối thoát này thì phải từ bỏ mọi ham muốn. Em phải tin tưởng vào định luật tối thượng: Người thông thái không nên bước vào tình yêu, cô đơn sẽ theo suốt từ thạc sĩ đến tiến sĩ."
Tôi hoàn toàn đồng ý, và quyết tâm thay đổi bản thân giữa đêm khuya.
Trong lòng tôi cười lạnh: Đàn ông, các người không thể quyến rũ tôi nữa đâu.
Đàn chị đã nói rồi,
Mặc dù mỗi lần viết luận văn giống như sinh khó.
Nhưng bảo bối à, nhớ kỹ: Nghiên cứu sinh mà không có bài luận thì giống như phi tần trong cung sâu không có con nối dõi.
Nghĩ tới trái tim sắt đá chỉ biết nghiên cứu của thầy hướng dẫn, tôi nghẹn ngào đồng tình.
Đàn chị còn nói, viết xong luận văn thì cả mẹ lẫn con đều vinh quang, phát SCI rồi sẽ có ‘hoàng tử’ kề bên.
Tôi lập tức hạ quyết tâm: Từ nay không để sắc đẹp làm lung lay mình nữa, dồn hết tâm trí vào… à không, vào viết luận văn.