Nhật Ký Hẹn Hò Của Nữ Nghiên Cứu Sinh

Chương 6

Chương 6
Để không bị sắc đẹp mê hoặc, tôi cố gắng giải phương trình vi phân trong đầu khi nhìn vào đường quai hàm hoàn hảo của Trần Nam.
Khi đôi mắt dài hẹp của anh ấy liếc qua, tôi âm thầm đọc thuộc lý thuyết trường lượng tử.
Khi đôi môi đào hoa của anh ấy khẽ mở, tôi âm thầm học thuộc nguyên lý dao động điện từ.
Cuối cùng... nhìn thấy Trần Nam là tôi muốn nôn.
Mỗi lần anh mở miệng, trong đầu tôi như có lý thuyết trường điện từ vang lên với hiệu ứng 360 độ sống động.
Trong mắt Trần Nam dường như lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng tôi chưa kịp nhìn kỹ, não bộ đã tự động chuyển đổi đôi mắt đẹp đó thành: mắt trái boson, mắt phải fermion.
Tôi... lập tức bịt tai nhắm mắt lại.
Một bàn tay bao lấy tay tôi, kéo chúng xuống và nắm chặt vào lòng bàn tay.
"Sao vậy? Say xe à?"
Đôi mắt của anh ta mang một sức mạnh khiến người ta bình tĩnh lại. Cuối cùng, tôi thoát khỏi biển kiến thức và trở về thế giới thực.
"Không sao."
"Tôi vừa nói, trên đường về sẽ đi qua An Huy, ông nội tôi đang dưỡng bệnh ở đó, cậu có ngại không nếu tôi tiện đường ghé thăm ông không?"
Trần Nam nhắc lại lời vừa nói.
Việc thăm hỏi người lớn tuổi như thế này làm sao tôi có thể từ chối được, tất nhiên là không thể.
Trần Nam dường như tâm trạng rất tốt, nụ cười lan tỏa từ đáy mắt.
Đôi mắt anh dài, thường ngày lạnh lùng và nhạt nhẽo, nhưng chỉ cần lộ chút sắc thái thì luôn khiến người khác xao xuyến mà không hay.
Trái tim tôi lại lệch nhịp.
Tôi lắc đầu, cố gắng nhớ lại lời dạy bảo ân cần của đàn chị tối qua.
Không được, tôi phải nhanh chóng cắt đứt tình cảm, quay về vòng tay nghiên cứu khoa học của đất nước.
Tôi quyết định nói rõ ràng với Trần Nam để tránh anh ấy ôm hy vọng vô ích.
"Trần Nam, tôi không biết chuyện ‘hôn ước từ nhỏ’ là thế nào. Nhưng chúng ta đều là thanh niên thời hiện đại rồi, không thể bị những tư tưởng phong kiến này ảnh hưởng. Giữa chúng ta không có khả năng đâu, cậu đừng lo!"
Tôi còn vỗ vỗ cánh tay anh như hai người bạn thân.
Đột nhiên xe hơi chếch một cái nhỏ, nhưng Trần Nam nhanh chóng điều chỉnh lại.
Tôi hơi sợ hãi, có phải tôi dùng sức quá mạnh không?
"Không có khả năng?" Trần Nam nói rất chậm, giọng điệu tuy không gợn sóng nhưng mỗi câu nói lại như phủ một lớp băng.
Tôi vội vàng gật đầu lia lịa.
Sợ anh lái xe không nhìn thấy, tôi trả lời thật to: "Đúng!"
Anh đột nhiên khẽ cười, âm thanh trầm thấp như giai điệu của đàn cello lan tỏa trong không gian kín của xe, khiến trái tim như rung động theo.
"Được, cậu ngủ một lát đi, tới nơi rồi gọi cậu."
Trong giấc mơ, hình như có thứ gì đó ấm áp lướt qua má tôi, hơi ngứa, một giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai:
"Đồ vô lương tâm, qua cầu rút ván."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất