Chương 13:
Ta vạn lần không ngờ, thứ có ma lực không phải Tống Thanh, mà là khối ngọc Hoà Điền vàng mà Tống Thanh đeo trên cổ mỗi ngày.
Nhưng nguồn gốc của khối ngọc này hắn không nói cho ta biết, có lẽ hắn cũng không biết.
Dù sao ta chỉ biết, đây nhất định không phải thứ tầm thường.
Đang suy nghĩ, chợt nghe giọng Tống Thanh ôn nhu: "Nàng có thích không?"
Hắn muốn tặng ta sao?
Lại có chuyện tốt như vậy sao?
Ta không nghĩ ngợi gì nói: "Thích."
Tống Thanh vuốt ve chuỗi ngọc hoàng ngọc một lượt, cẩn thận đeo lên cổ ta, sau đó gạt nhẹ những sợi tóc hơi rối của ta do hắn làm.
"Dù sao trẫm cũng không cần lắm, tặng cho Hoàng hậu."
Ta ngẩn ra, vật quý hiếm như vậy, hắn thật sự tặng ta sao?
Hì hì, ta biết mà, ta và Hoàng thượng tân hôn yến tiệc, hắn vẫn thương yêu ta.
"Tạ ơn Hoàng thượng, vậy thần thiếp xin cung kính không bằng tuân mệnh!"
Ta mân mê khối ngọc tinh xảo trên ngực, nhất thời cảm thấy Tống Thanh thật sự quá tốt.
Vậy ta có nên làm gì đó để báo đáp hắn không?
Trước tiên ghi khen hắn vào cuốn sổ nhỏ, rồi sau đó đi hái vài bông hoa tặng hắn thì sao?
Con gái mới thích hoa, hắn có thích không?
Nếu không thì sau khi về cung sẽ thêu cho hắn một lá bùa bình an vậy.
Quyết định xong, sáng sớm hôm sau ta liền dẫn Xuân Hạnh đi ra ngoài bãi săn.
Chúng ta đi bộ dừng nghỉ, trên đường đã hái được rất nhiều hoa dại xinh đẹp.
Vẫn nhớ sau khi về kinh, ta chưa từng đến nơi hoang vắng như vậy nữa, lúc này khó tránh khỏi việc nán lại lâu hơn một chút.
Khi nhớ ra phải trở về thì trời đã hoàng hôn rồi.
Trời dần tối, dù sao ta cũng không nhìn thấy quỷ, nên cũng không vội vàng trở về.
Không ngờ vì trời quá tối, ta lại lạc mất Xuân Hạnh, còn bị lạc đường nữa chứ!!